logo
WAPSITE GIẢI TRÍ DI ĐỘNG
VeChai321.Xtgem.Com


Hành Trình Huyền Thoại Phần 2
» Thể loại: Truyện Dài
» Đăng lúc: 28/07/16 11:14:17
» Post by: Admin
» Lượt xem: 152321 Views


Khoảng 1 giờ sau, Hạ sĩ Tuấn cùng Trung Sĩ Minh tiến vào căn phòng, họ kinh ngạc phát hiện, cửa sổ mở tung, một sợi dây thừng được tạo nên từ những chiếc rèm cửa cùng với đống chăn mềm thả từ đây xuống bên dưới, cả hai đồng loạt hét lớn: “ đối tượng đã trốn thoát, mau lên…hắn ta chưa chạy được bao xa, thông báo đến các đồng chí đang trực tại các cửa ra vào phát hiện đối tượng lập tức bắt giữ.”

Hai người lập tức chạy ngay khỏi phòng, số cảnh sát đang canh giữ bên ngoài cũng nhanh chóng đi theo, phân tán khắp mọi nơi trong bệnh viện nhằm tìm kiếm John.

Ngay khi tất cả vừa rời đi, từ bên dưới gầm giường John liền chui ra, hắn không hề có ý định thoát ra bằng đường cửa sổ, kia, dù gì đây cũng là bệnh viện, người ra vào rất đông nếu như hắn làm như thế, không bị phát hiện mới là chuyện lạ, cho nên sử dụng kế dương đông kích tây là phụ hợp nhất.

Rời khỏi căn phòng, John men theo hướng cầu thang thận trọng đi xuống bên dưới, hắn nhanh trí đột nhập vào bên trong một căn phòng chứa quần áo cũ, lựa ra một bộ quần áo bác sĩ rồi sau đó giả dạng rời khỏi bệnh viện, bao nhiêu cảnh sát chạy ngang qua nhưng không một ai phát hiện ra hắn cả.

“bây giờ điều đầu tiên là thoát khỏi đây, cây dao cha đưa cho mình nhất định đã được đưa về sở chỉ huy của lực lượng cảnh sát, phải lấy lại nó trước tiên.”-John bắt đầu lên kế hoạch.

Mặc dù không còn sức mạnh phép thuật gì trong người nhưng, những kĩ năng Ninja khi hắn được học tại học viện Ninja thì vẫn còn, trèo tường, leo mái nhà đối với hắn không thành vấn đề, dễ dàng đột nhập vào bên trong sở chỉ huy của lực lượng cảnh sát, bắt một tên cảnh sát rồi uy hiếp hắn ta, thông qua đó biết được cây dao đang được đặt tại đâu, John dễ dàng tiến vào đó lấy lại thứ của mình. Mọi việc từ đầu đến cuối đều rất trót lọt, hắn thầm cảm ơn những ngày tháng học tại học viện Ninja, những kĩ năng của họ quả thực rất hữu hiệu, kết hợp với bóng đêm tối om, thì khả năng trộm đồ của hắn phải nói là bá nhất quả đất.
• Chương 2: Ngày Tàn Của Thế Giới(phần 2)

Việc tiếp theo hắn muốn làm chính là đến địa điểm căn nhà của bà hắn để kiểm chứng, hắn thực sự không thể nào tin được rằng bà mình lại không có ở đây, sau bao nhiêu chuyện xảy ra hắn không còn tin đám cảnh sát ấy nữa.

“ping pong…” (tiếng chuông cửa)

“ra đây, ra đây”-một giọng nói của một người phụ nữ vang lên, giọng nói này với John quá mức xa lạ. Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ cỡ ngoài bốn mươi xuất hiện ngay trước mặt John, đôi môi lắp bắp hỏi: “ cho hỏi…căn nhà này…à không…cô có biết trước đây tại căn nhà này có một bà lão sống không? Hiện tại bà ấy đã chuyển đi đâu rồi?”

Người phụ nữ kia tỏ ra khó hiểu nói: “ cậu thanh niên này nói gì vậy? đây là nhà của chúng tôi đã sống hơn 10 năm nay rồi, làm gì có bà lão nào? Hay cậu nhầm nhà rồi?”

“sống hơn 10 năm?”-John thất thần lùi lại vài bước, xoa đầu, hắn bắt đầu mất dần phương hướng, đây chắc chắn không phải thế giới của hắn trước kia…bà của mình vốn không hề tồn tại trong thế giới này…

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì thôi nhé!”-Người phụ nữ kia đóng cửa bước vào nhà, bà ta giật mình hoảng sợ khi thấy trên tivi đang xuất hiện bản tin truy nã tội phạm quốc tế, đặc biệt hơn trên đó còn gắng hình của John, người thanh niên mà bà ta vừa gặp…

“alo…cảnh sát đó phải không….”-Lập tức gọi điện theo đường dây nóng ghi trên bản tin…

Những ngày tiếp theo là những ngày cực kì đau khổ với hắn, liên tục trốn chạy khỏi sự truy đuổi của lực lượng cảnh sát Việt Nam, sáng trốn mình trong một nơi nào đó, tối lại thì nấp trên mái nhà, đói thì cố gắng tìm kiếm thức ăn thừa tại các bãi rác mà ăn tạm…những ngày này đối với hắn không khác gì một chuỗi ngày địa ngục trần gian…

(sau đây là lời giải thích của TG)

Nếu những ai để ý thì cuối chương 1 của quyển 1 phần 1, TG đã để lại một dòng ngắn ghi như thế này : “ Mọi chuyện trở nên như cũ, cả cơn bão, cả những người xung quanh, có vẻ như hiện tại không ai, không một ai biết đến sự tồn tại của John.”- tất nhiên câu nói này có ý nghĩa là thằng John sau khi được đưa khỏi thế giới của mình thì hắn cũng biến mất luôn tại thế giới đó, hay nói cách khác, ở thế giới đó hắn đã không còn tồn tại nữa, và hắn đã không còn nhà nữa rồi, không thế giới nào bây giờ là nhà của nó nữa cả.

Trở lại với hiện tại.

Lúc này John đang dựa lưng vào một góc tường nhỏ bên trong một cái hẻm chật hẹp, mỗi ngày đối với hắn đều là sự trốn chạy, tội danh đã bị cáo buộc, hắn không có cách nào để mà rửa sạch được, mà muốn rửa sạch e rằng là điều không thể khi mà thế giới này vốn không phải là thế giới của hắn.

“phát hiện đối tượng tình nghi đã rẻ vào hẻm trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, các tổ trinh sát lập tức chặn các con đường không được để đối tượng chạy thoát”

“o..o..o..”-tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngày một gần cái hẻm John đang ẩn náu…hắn cố gắng ngồi dậy, nhét cây dao vào bên trong người nghiến chặt răng tiếp tục chạy, bây giờ chạy đi đâu được đây? Lực lượng cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu vực quanh đây rồi.

“o…o….”-hai chiếc xe cảnh sát bất ngờ chặn trước đường đi của John, sắc mặt hắn trở nên hoảng sợ, định xoay đầu chạy người lại nhưng ở phía sau năm tên cảnh sát cũng xuất hiện chặn lại…trước mặt đều có, bây giờ hắn chính thức bị bao vây không lối thoát.

“hãy buông tay chịu trói, cậu sẽ nhận được sự khoan hồng từ pháp luật”-Một người cảnh sát có lẽ là người có cấp bậc cao nhất tiến lên khuyên hắn.

“đừng nói nhảm, các người vu oan cho tôi bây giờ đem pháp luật thối ấy ra thì có ích gì”

“xem ra không thể nào thuyết phục được cậu ta, chỉ có thể sử dụng vũ lực mà thôi”-một anh cảnh sát bên cạnh bước lên trước nói, kế tiếp đó hai nhóm cảnh sát phía trước và phía sau đồng loạt lao đến bắt John, lúc này đây không gì có thể bảo vệ bản thân bằng chính những món võ thuật Ninja mà hắn đã học trước đây, quyền tay, quét cước của John của cực kì nhanh nhẹn, nếu một tên cảnh sát vừa đấm ra một quyền thì John đã tung ra đến 4 quyền, mỗi quyền đều mang uy lực cực kì mạnh mẽ.

“rắc”-những tiếng kêu rắc rắc của xương vang lên liên tục, mười tên cảnh sát bị John hạ nhanh chóng, cả đám kinh hãi nhìn John, bọn họ không ngờ rằng những võ thuật mà mình học khi còn ở trong quân đội bây giờ đối đầu với hắn chỉ như một đứa con nít đánh với thằng học sinh cấp 3.

“bằng”-một tiếng súng nổ vang lên, tên cảnh sát chỉ huy rút súng bắn chỉ thiên hù dọa John, bình thường với những kẻ tội phạm khi nghe phải tiếng súng đều tái xanh mặt mũi và tỏ ra sợ hãi, nhưng với John thì khác, hắn đã trải qua hàng trăm cuộc chiến lớn nhỏ, đừng nói là tiếng súng nhỏ xíu này, ngay cả tiếng đại bác nổ ầm ầm cũng chưa khiến hắn sợ hãi.

“nếu còn không chịu đầu hàng chúng tôi sẽ bắn cậu đấy”-tên cảnh sát chỉ huy hô lên….

John lùi lại một bước thủ thế phòng ngự…

“ong…ong…”-nhưng đúng lúc này đây đột nhiên đầu của hắn trở nên cực kì đau đớn…

“Quay về thôi…”- một giọng nói kì lạ vang lên trong đầu của John, cảnh tưởng này thật que thuộc.

“ai vậy?”-John thầm hỏi, nhưng không có ai trả lời.

“bùm”-đột nhiên một tiếng nổ khủng khiếp vang lên bên trong thành phố, lửa bốc lên cao gần 10 mét, tiếng người la hét sợ hãi vang vọng đến tận con hẻm này.

“chuyện gì thế?”-Tên cảnh sát chỉ huy xoay đầu lại nhìn, ông ta tím mặt thấy ở trên bầu trời hàng loạt các chùm sáng lấp láng. Sao? không phải, những chùm sáng ấy ngày một lớn dần rồi sau đó đập vào mắt ông ta chính là những tảng thiên thạch to lớn hơn năm người ôm mới xuể.

“bùm bùm”-những quả thiên thạch này liên tục lao vào thành phố, những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên thật sự khủng khiếp, hàng trăm ngôi nhà bị phá hủy trong tích tắc, tiếng người sợ hãi chạy náo loạn.

“thế giới này sắp đến ngày tàn của nó rồi, quay về thôi”-một lần nữa giọng nói ấy lại vang lên.

“á…á….”-một tảng thiên thạch đang lao về hướng con hẻm mà John đang đứng, tên cảnh sát kia và những người bên cạnh sợ hãi ngã lăn ra mặt đất, gào rống…

“tích tắc”-thời gian đột nhiên dừng lại, những tên cảnh sát xung quanh bất động, tảng thiên thạch kia cũng bất động, biển lửa cũng bất động, tất cả không có gì hoạt động trừ John…

“chuyện gì thế?”-John kinh ngạc phát hiện cơ thể của hắn đang từ từ nhạt dần, sau đó biến mất hoàn toàn, ngay khi hắn biến mất, mọi thứ liền trở lại như cũ, tảng thiên thạch kia rơi xuống, một vụ nổ khủng khiếp lại vang lên….

…………….

Một không gian mênh mông vô định, xung quanh là một màu xám huyền ảo, John không hiểu sao mình lại xuất hiện ở đây, hắn nhìn quanh vài vòng nhưng không thấy gì bất thường, cơ thể cũng không hề có chút cảm giác gì lạ cả.

“vù”-trước mặt hắn hàng loạt các hình ảnh dần xuất hiện, những tòa nhà cao óc đang dần tan biến,đường xá bắt đầu nứt gãy, nham thạch phun trào, sóng thần liên tiếp tấn công vào các thành phố ven biển, tiếng người la hét cuồng loạn chạy. Cả bầu trời chìm đắm trong một màn đen của ngày tận thế.

“cái gì thế này? Cả thế giới…đang bị hủy diệt?”-John kinh hoảng nhìn cảnh tượng trước mặt.

“John”-một giọng nói đột nhiên vang lên khắp không gian xung quanh.

“hôm nay là ngày đó”

John hét lớn: “ ai vậy? ra đây đi”

“Nhìn lên phía trên đầu cậu đi”-giọng nói ấy vang lên, John lập tức ngẩn cao đầu nhìn lên trên, ở đó hình ảnh một mặt trăng tỏa sáng đột ngột phân tách thành hàng chục quả địa cầu xoay vòng. Kế tiếp đó, quả địa cầu này va chạm vào quả địa cầu kia, những chấn động kinh khủng liên tục xuất hiện khiến từng quả địa cầu một nứt vỡ.

“chuyện gì đã xảy ra?”-John hét lớn

“bây giờ cậu đã hiểu gì chưa?”

“Hiểu cái gì? rốt cuộc ông la ai? Mau ra đây?”-John cứ hét lớn nói quanh nhưng xung quanh hắn đều là những màn không gian vô định.

“để cứu thế giới, sức mạnh của cậu rất cần thiết”-vừa nói xong, hàng loạt các khung hình lướt qua trước mặt John, những vụ nổ liên tục xuất hiện, núi lửa phun trào, động đất, sóng thần tiếp diễn liên tục, tòa cao ốc, đường xá đều bị phá hủy.

“rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? không lẽ là ngày tận thế sao?”-John thất thần quỳ xuống.

“vẫn còn chút thời gian”-giọng nói đó lại một lần nữa vang lên.

“ông nói tôi có thể cứu thế giới đúng không? Nhưng phải nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra?”-John nói.

“đúng, cậu nhìn đi”-khung cảnh xung quanh đột ngột thay đổi, John hiện tại như đứng giữa khoảng không vũ trụ, xung quanh hắn là rất nhiều địa cầu, đôi mắt hắn mở tròn xoe kinh ngạc nhìn vào quả địa cầu trước mắt, hắn nói: “ nơi đó giống trái đất…”

“vậy cậu thấy quả địa cầu bên cạnh trái đất là gì không? Bộ cậu không nhớ gì về nó sao?”

John nhìn sang quả địa cầu bên cạnh hắn nhìn thật kĩ sau đó kinh ngạc hét lớn: “ Runeterra”

“phải, là Runeterra, những quả địa cầu cậu đang thấy chính là tượng trưng cho những thế giới khác nhau cùng tồn tại song song, một trong những thế giới này đã đi ngược lại với quy tắc vốn cả của nó, thời gian và không gian bị thay đổi khiến sự cân bằng giữa các thế giới bị đảo lộn. Đấy là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của các thế giới khác.”

John lúc này mới thực sự để ý, ở đây có rất nhiều thế giới nhưng duy nhất chỉ có mỗi thế giới Runeterra là không hề có chút chấn động hay bị thương tổn gì, điều này là sao?

“thế giới nào là nguyên nhân gây ra sự xáo trộn này tất nhiên thế giới đó không bị ảnh hưởng từ những thế giới bên cạnh, nhưng đấy là chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, không sớm rồi muộn thế giới ấy cũng sẽ sụp đổ như những thế giới bên cạnh. kết quả cuối cùng- các thế giới sẽ bị hủy diệt.”

“còn thế giới của tôi, nó liệu có bị hủy diệt hay không? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”-John hỏi.

“còn nhớ cánh cổng mà cha cậu đã đưa cậu đến đây chứ?”-Giọng nói ấy vang lên.

“nhớ”-John gật đầu.

“cánh cổng ấy có một tác dụng phụ khác, tác dụng này ngoại trừ người tạo ra nó thì không một ai biết. Cậu biết đấy là gì không?”

“không, mau nói cho tôi biết đi”-John lắc đầu.

“nó có một tác dụng phụ, đấy là người được gọi để đi xuyên qua đó thì lập tức sự tồn tại của người đó đối với thế giới trước kia sẽ bị xóa bỏ, đồng thời, thế giới đó cùng với người được gọi sẽ không còn mối dây liên kết nào nữa cả. Bây giờ cậu đã trở thành một người không còn thế giới nào để về, dù cho cậu có về đúng với thế giới trước kia đi chăng nữa thì người bà mà cậu yêu mến đấy cũng xem cậu như một người lạ, không quen biết.”

“sao lại có chuyện vô lý như vậy chứ? Tôi không tin, tôi không tin”- John gào lên trong tuyệt vọng.

“Đấy là sự thật, số mệnh của cậu đã định rằng cậu trở thành một người không có thế giới để quay về…”

“còn Valoran…liệu đấy có phải là nhà của tôi không?”-John vội hỏi.

“tất nhiên đấy cũng không hẳn được xem là nhà của cậu, nơi đó chỉ như một nơi dừng chân trong chuyến hành trình vô định này mà thôi.”

“mình trở thành một kẻ không có nơi để về sao? tại sao định mệnh của mình lại như thế? Tại sao….”-John gào khóc….

“John…không phải trước đây cậu hay nói định mệnh là do con người tạo ra hay sao? Có một cách có thể thay đổi định mệnh của cậu.”

“cách gì?”-John ngẩn đầu hỏi.

“cậu phải đến nơi được cho là nguyên nhân xảy ra sự sụp đổ của các thế giới, ngăn cản kẻ đã làm nên sự sụp đổ này, khiến mọi thứ trở lại như ban đầu, trật tự thời gian và không gian trở về như cũ.”

“làm như vậy định mệnh của tôi sẽ thay đổi sao?”-John hỏi.

“không hẳn là thay đổi hoàn toàn nhưng nó sẽ mở ra cho cậu một con đường mới.”

“nhưng tôi phải làm sao để quay trở lại đó? Không còn người có thể mở cánh cổng xuyên giữa hai thế giới,tôi làm sao để đến đó được?”-đây chính là điều John băn khoăn nhất.

“ta sẽ giúp cậu, nhưng để đến chính xác thế giới đó cần một vật lưu lại kỉ niệm của cậu và thế giới đó, cậu có không?”

Lúc này John mới nhớ đến cây dao mà cha hắn trước khi đưa hắn trở lại thế giới này đã tặng, hắn luôn luôn mang theo cây dao ấy như một tín vật may mắn, John rút từ trong túi áo ra một cây dao rồi nói: “ tôi có đây.”

“tốt, hãy bước vào cánh cổng này, cậu sẽ quay trở lại thế giới Runeterra.”- một cánh cổng không gian nhanh chóng xuất hiện ngay trước mặt hắn.

“có thể cho tôi hỏi một điều được không? Ông là ai? Và tại sao giúp tôi biết nhiều chuyện như thế?”-John bước đến trước cánh cổng rồi ngẩn đầu lên trên hỏi.

“Ta là ai rồi đến một lúc cậu cũng sẽ biết, hãy đi đi, tiếp tục bước trên chuyến hành trình của mình và chứng minh cho bọn ta thấy cậu có thể thay đổi được số mệnh của mình, cứu lấy các thế giới”

John không suy nghĩ nhiều cầm trên tay con dao mà cha hắn đã tặng nhảy thẳng vào bên trong cánh cổng trước mặt.

Ngay khi John vừa đi, hai luồng ánh sáng xuất hiện luồng ánh sáng bên cạnh nói: “ khi cậu ta quay lại thế giới ấy chắc cậu ấy sẽ rất sốc khi nhận ra mọi thứ đã thay đổi”

“điều đó là cần thiết trong cuộc hành trình này của cậu ta, chúng ta đã sai lầm khi tạo ra thứ đó nhưng lại không thể can thiệp được dòng chảy này, hi vọng cậu ta sẽ giúp chúng ta sửa chữa sai lầm và chứng minh được cậu ấy xứng đáng để nhận lấy chúng.”-giọng nói này chính là giọng nói của người từ nãy giờ trò chuyện cùng hắn


• Chương 3: Sự Thật Bị Thay Đổi

Bên Trong khu rừng nào đó, dưới thảm cỏ xanh mượt của một gốc cổ thụ, cành lá xanh um tươi tốt khẽ đung đưa trong gió tựa như những cánh tay của các vũ công đang múa theo một khúc nhạc huy hoàng thuở xưa.

Một người thanh niên quần áo đầy rách rưới nằm bên dưới gốc cây, đôi mắt nhắm chặt tựa đang chìm sâu vào một giấc ngủ dài.

“gâu gâu”-những tiếng chó sủa liên tục vang lên, ngay sau đó ba, bốn con chó chạy đến bên cạnh người thanh niên kia khịt khịt chiếc mũi của chúng vào người anh ta để đánh hơi.

“mau lên, ở đây có người bất tỉnh, mau lên”-những tiếng hô hét vang lên không ngớt. Một đám người quần áo đơn sơ giản dị tay cầm những cây cung, cây giáo chạy đến cạnh người thanh niên kia, người đi đầu tiến lại xem xét qua một lúc rồi nói: “ cậu ta bị va đập mạnh nên bất tỉnh thôi, mau đưa cậu ấy về làng trước, để ở đây bọn thú hoang sẽ làm hại cậu ta mất.”

…………………….

Đến đây mọi người chắc cũng đã dần đoán được, người thanh niên kia không ai khác chính là John.

Đôi mắt nặng trĩu dần mở ra, John nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường,thật êm ái,thật ấm áp, thật thoải mái.

Bên ngoài trời vẫn âm u những cơn mưa đã ngớt, không còn nặng hạt nữa.Ở giữa phòng có một cây đèn dầu tỏa ra ánh sáng dịu dịu-làm trấn áp bớt cái không khí lạnh ngoài kia.

Thu mình trên chiếc giường ấm cúng,nhìn ngọn đèn tỏa sáng lung linh kia,John có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Cánh cửa khẽ mở ra,một bà lão chừng hơn 60 tuổi ,nét mặt hiền từ,đang mỉm cười bước vào,nhìn nét mặt của bà lão này làm John liên tưởng đến những hình ảnh người bà của mình trước đây.

“Cậu đã tỉnh rồi à, thật tốt, nào mau ăn chút gì đó cho khỏe lại đi …cũng may cậu được con trai ta phát hiện sớm nếu không đã bỏ xác nơi rừng rú làm mồi cho mấy con thú trong đó rồi….hài..!”- bà lão nói xong khẽ thở dài .

“John mỉm cười gật đầu nói: “ cảm ơn !”

“cuối cùng cậu cũng đã tỉnh, cậu đã hôn mê ba ngày rồi đấy!”- từ bên ngoài một người đàn ông trung niên, làn da cháy nắng, thân hình lực lưỡng cầm trên tay ít chăn mỏng tiến vào cười nói: “ cậu may mắn thật đấy, cũng may khi chúng tôi đang đi săn chứ nếu không đã làm mồi ngon cho bọn thú rừng rồi”

John mỉm cười đáp: “ thực sự không biết cảm ơn mọi người thế nào.”

“cần gì, bọn ta thấy cậu gặp nạn cứu được thì cứu thôi”-Người đàn ông kia cởi mở nói.

“được rồi, con ngồi đây nói chuyện với cậu ấy ta ra nấu thêm chút gì đó”-Bà lão xoay người rời đi.

Người đàn ông nhìn John hỏi: “ cậu cứ gọi ta là Kall, ta có điều này thắc mắc không biết có nên hỏi hay không.”

“anh cứ hỏi”-John gật đầu đáp.

“ta thấy cách ăn mặc của cậu khá lạ, không biết cậu là người của quốc gia nào vậy? Demacia, Noxus hay của Ionia.”-người đàn ông kia hỏi.

“John nhìn lại bộ quần áo quân phục đang mặc đúng thực là có khác với cách ăn mặc của bọn họ nhưng nhường như hắn nhận ra điều gì đó giật mình hỏi ngược lại: “ vừa nãy anh nói gì, Demacia, Noxus, Ionia, không lẽ đây chính là Valoran?”

“thì tất nhiên đây chính là Valoran rồi, cậu lạ thật không lẽ cậu bị chấn động quá mạnh khiến đầu óc không thông sao?”-Người đàn ông kia lấy làm kinh ngạc khi thấy John hỏi 1 câu ngớ ngẩn đến thế.

“vậy là ta đã quay trở lại Valoran, vậy là người đàn ông kia không lừa ta, ta đã trở lại Valoran rồi ha…ha….ta sắp gặp lại những người bạn của mình rồi, Sona, Miss Nami và các cô gái, ta sắp gặp lại họ rồi….”-John vừa nghĩ vừa cười, người đàn ông kia không hiểu gì thấy bộ dáng của hắn thầm nghĩ: “ chắc cậu ta bị chấn động mạnh quá nên giờ có chút tưng tửng rồi, tốt nhất cứ để cậu ta nghỉ ngơi cái đã.”

“được rồi, cậu nghỉ đi, ở đây có bát cháo, khi nào thấy đói thì ăn một chút à mà cậu tên gì ấy nhỉ?”-người đàn ông kia đứng dậy cười nói.

“John”-John mỉm cười đáp, những hắn chợt nhận ra sắc mặt của người đàn ông kia đột nhiên tím ngắt, đầy vẻ sợ hãi, hắn lập tức hỏi: “ có chuyện gì sao?”

“cậu..cậu nói cậu tên John…”-Người đàn ông kia lùi lại vài bước kinh ngạc.

John thầm nghĩ: “ không lẽ tên mình giờ đây đã nổi tiếng khắp Valoran rồi hay sao? như vậy thì thực sự có hơi phô trương quá…”-hắn cười khì vài tiếng nói: “anh đừng ngạc nhiên như vậy, thực sự thì tôi không quan tâm đến danh tiếng lắm đâu.”

“tại sao vậy? tại sao cha mẹ của cậu lại có hành động ngu ngốc đến như vậy?”- Câu nói này của người đàn ông kia vừa rời khỏi miệng đã khiến John cứng đơ cả người, vậy là có ý gì đây, hắn lập tức hỏi: “ Kall, anh nói vậy là ý gì? Tại sao anh lại chửi cha mẹ của tôi?”

Kall ngồi xuống cạnh John nói: “ tôi khuyên cậu nên đổi ngay cái tên này lại đi, nếu không sẽ chuốc họa vào thân đấy.”

Đầu óc John lúc này như một mớ hỗn độn, hắn hoàn toàn không hiểu những gì anh ta nói. Kall tiếp tục nói: “chắc cậu biết chuyện 10 năm về trước chứ hả”

“10 năm trước?”-John một bụng trống rỗng hắn vẫn chẳng hiểu gì.

Kall xoa xoa đầu của mình khổ tâm nói: “ xem ra cậu bị chấn động quá mức nên không còn nhớ gì nữa cả, 10 năm trước chúa tể Hư Không đã xâm chiếm toàn bộ Valoran, gây nên cuộc chiến tranh đẫm máu, đẩy mọi người dân sống tại Valoran vào một thời kì địa ngục trần gian, ai ai cũng oán hận hắn, không lẽ cậu không biết gi?”

John gật đầu sau đó lại lắc đầu đáp: “ đương nhiên là biết chuyện Chúa tể Hư Không xâm chiếm Valoran, nhưng anh nói 10 năm là sao? tôi không hiểu.”

“bây giờ là ngày 7 tháng 3 năm 34 CLE không phải mười năm sau thì là gì? Cậu này…hài thật sự không biết cậu ở đâu chui ra nữa.”-Kall buồn chán nói.

“ngày 7 tháng 3 năm 34 CLE, mình rời đi là năm thứ 24CLE, chỉ mới có 10 ngày ở thế giới kia mà ở đây đã trải qua 10 năm rồi sao? thật không thể tin được, mốc thời gian ở mỗi nơi mỗi khác, mình thực sự quẩn trí mất thôi!”-John thở dài trong bụng.

“Tên chúa tể Hư Không ấy tên là John, hắn trùng tên với tên của cậu, nên sau khi người anh hùng huyền thoại Ralaw của chúng ta tiêu diệt được hắn, thì không một ai trên Valoran này dám đặt tên con họ là John cả, thậm chí những người có tên John từ trước sau đó liền đổi thành tên khác, vậy mà…tại sao cậu vẫn còn giữ cái tên này chứ hả. Đấy không phải là hành động ngu ngốc thì là gì”- Kall tiếp tục nói.

“Ralaw?”-John trắng bệch mặt, hắn thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cái gì mà Chúa tể Hư Không có tên là John cơ chứ, còn cái tên Ralaw ấy là ai? Mọi thứ đảo lộn hoàn toàn khiến hắn cảm thấy một đầu mù mịt.

“những quả địa cầu cậu đang thấy chính là tượng trưng cho những thế giới khác nhau cùng tồn tại song song, một trong những thế giới này đã đi ngược lại với quy tắc vốn cả của nó, thời gian và không gian bị thay đổi khiến sự cân bằng giữa các thế giới bị đảo lộn. Đấy là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của các thế giới khác.”

“trong các quả địa cầu riêng chỉ có quả địa cầu tượng trưng cho thế giới Rutenrra là không hề bị gì, chứng tỏ nguyên nhân nằm ngay tại đó”

John nhớ lại những gì người đàn ông bí ẩn kia đã nói với hắn lúc ở trong cái không gian vô định kia.

“thời gian, không gian bị thay đổi, đây là ý gì?”

“này…này….cậu sao thế”-Kall thấy John thất thần liền lập tức hỏi.

John cười trừ vài tiếng đáp: “ cảm ơn đã nhắc nhở, anh có thể để tôi nghỉ ngơi một lúc được hay không?”

“được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, ở đây có ít đồ ăn nếu cảm thấy đói thì ăn chút”-Kall đứng dậy rời khỏi phòng.

John nằm trên giường suy nghĩ thật lâu, trong đầu hắn lúc này có 2 câu hỏi lớn, thứ nhất, rốt cuộc Ralaw là ai? Hắn đã làm gì khiến Rutenrra đi ngược lại quy tắc của nó khiến các thế giới sụp đổ, thứ 2, người bí ẩn kia từng nói khi bước vào cánh cửa không gian ấy thì sự tồn tại của hắn tại thế giới trước kia sẽ bị xóa bỏ, không biết điều này có áp dụng trên Valoran hay không? Còn nữa, những người bạn của hắn lúc này thế nào? Các cô gái, những người vợ mà John có lẽ suốt đời không thể báo đáp tình cảm của họ giờ này ra sao? đột nhiên hắn có một cảm giác bất an cực kì mãnh liệt. Hắn tự hứa với chính bản thân mình phải làm sáng tỏ mọi chuyện.

Kall rời khỏi phòng tiến ra phòng khách, ở đấy bà lão lúc nãy cũng tức là mẹ của Kall đang ngồi đợi, khi thấy con trai mình vừa ra bà vội kéo anh ta lại hỏi: “ con có hỏi được gì về lai lịch của cậu ấy không?”

“xem ra khá là khó đấy ạ, đầu cậu ta xem ra không ổn, ngay cả chuyện chúa tể hư không xâm chiếm Valoran vào ngày nào cũng không nhớ rõ nữa là…”-Kall thở dài lắc đầu nói.

“Kall này, ta nhìn khuôn mặt cậu ta sao giống với tên chúa tể hư không mười năm về trước quá, liệu….”-Bà lão lo lắng nói.

Kall cười ha hả đáp: “ mẹ à, chúa tể đã bị ngài Ralaw huyền thoại tiêu diệt rồi, mẹ già rồi nhớ nhầm cũng nên…”

“cũng mong là thế”-Bà lão gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Ba ngày sau.

“hit”- John Hít một hơi thật sâu nhìn vào khung cảnh đơn sơ giản dị trước mặt, những con gà đuổi nhau chạy quanh sân, ở xa kia có vài con chó lăn ra nằm ngửa phơi nắng trông thật thoải mái.

“cậu sắp rời đi rồi sao?”-Kall cầm theo một gói đồ ăn đến đưa cho hắn cười nói: “ mặc dù chúng tôi muốn giữ cậu lại làng vài ngày nhưng cậu nhất quyết muốn rời đi thì chúng tôi không tiện giữ chân, đây có chút đồ ăn cậu cầm theo đi đường mà dùng”

John mỉm cười gật đầu nói: “ cảm ơn những ngày qua anh và bà lão đã chăm sóc tôi, sau này có thời gian nhất định sẽ quay lại đây.”

“tạm biệt”

John bắt đầu bước từng bước rời khỏi ngôi làng, nhắm thủ đô Demacia mà thẳng tiến, cuộc hành trình gian nan lại một lần nữa bắt đầu.

Bánh xe lịch sử lại quay,một truyền thuyết mở ra từ đây.

Ba ngày này hắn ở tại nhà của Kall đại loại dò hỏi được địa điểm của ngôi làng nằm ở phía đông ngoại ô xa xôi của thủ đô Placidium thuộc vùng đất Ionia, từ đây đi đến Placidium cũng phải mất chừng 5-6 ngày đường.

John đi xuyên vào khu rừng rậm thông qua đó trèo đèo lội suối,trong vòng 3 ngày đã vượt qua không biết bao nhiêu ngọn núi,gặp được không biết bao nhiêu mãnh thú kì lạ, hầu như toàn cố gắng tránh né bọn chúng, những cũng không ít lần bị chúng phát hiện đuổi dí đến hộc hơi mới thoát được.

Từ sau đại chiến với chúa tể hư không John giờ không khác gì một người bình thường, không còn chút sức mạnh phép thuật trong người. Họa may trong người hắn còn có nhớ chút võ thuật và vài kĩ thuật Ninja cơ bản học được từ lúc còn ở học viện Ninja mà thôi.

“ Lấy đâu ra lắm quái thú thế nhỉ?”

Đột nhiên trên trời có bóng đen lao vút qua, bóng đen ấy to lớn vô cùng,chỉ lướt qua thôi nhưng cũng tạo ra 1 trận cuồng phong,làm John giật bắn mình.

John ngước nhìn tỉ mỉ thấy bóng đen kia thân hình giống con chim to, phải đến hơn 20 mấy mét chứ chẳng chơi.

“ Trời a.,chim trụi lông,….à không chim có vẩy”- John kinh ngạc la lên.

“à không, không phải, là một con ma thú khổng lồ biết bay…bọn chúng chui ở đâu ra mà nhiều thế không biết”

Trong vùng hoang vu này,John đứng trên một ngọn núi,phía trên là 1 bầu trời trong xanh phía dưới mây trắng cuồn cuộn bay qua,làm cho trái tim John bất giác đập thình thịch…..những kí ức đầy xúc cảm lần lượt ùa về, cái không khí này, cái mùi hương này, phong cảnh này tất cả chúng thật thân quen thật gần gũi…

Nỗi xôn xao về vẻ đẹp thiên nhiên dần dần dịu xuống,John thở dài một hơi cảm thán: “phải mau chóng đến trung tâm của Ionia mới được, không biết ở đó có thay đổi gì không, Shen, Zed, Akali , Kennen và những người khác bây giờ sao rồi, thực sự John đang rất hồi hộp cho ngày gặp lại bọn họ.”

Một con suối nhỏ xanh xanh uốn lượng quanh co theo dãy núi tuôn chảy,từ lúc đi xuống đỉnh núi đến giờ Johnvẫn chưa uống 1 ngum nước nào,thấy con suối trước mặt John liền chạy đến cho đầu ngập vào trong dòng nước mà uống….Ục ực…

“Ha…Thật sảng khoái”- John xốc đầu ra khỏi con suối mà ca thán.Bỗng dưng hắn nhìn thấy có cái gì đó đang trôi về hướng mình,nheo mắt nhìn kĩ bỗng John có vẻ hoảng hốt :

- a….là người….

Nói xong John tức tốc lao ra cứu người đang trôi chỉ thấy toàn thân người đó đầy máu do các vết thương lớn nhỏ gây ra.

Đưa người thanh niên đó vào bờ,phát hiện người này đã tắt thở, John trở nên cực kì căng thẳng, không biết rốt cuộc trước mặt đang xảy ra chuyện gì. Liếc nhìn qua vết thương trên người của anh ta, John kinh ngạc thầm nghĩ: “ kẻ đã giết người này nhất định là một người sử dụng kiếm cực kì giỏi, mỗi đường kiếm chém ra đều cho thấy uy lực cùng sự tự tin tuyệt đối.”

Ánh mắt John tỏ vẻ nghiệm trọng,không ngờ mình mới vừa quay trở lại Valoran mà đã gặp chuyện này rồi. Đưa xác người thanh niên kia đến 1 gốc cây cạnh đó kiếm ít lá cây che lại coi như an táng……...
• Trang: <<1234...64>>
 
XÂY DỰNG MỘT WAPSITE GIẢI TRÍ MIỄN PHÍ CHO DI ĐỘNG
VeChai321.Xtgem.Com

1/1/152321

pacman, rainbows, and roller s