Hành Trình Huyền Thoại Phần 2
» Thể loại: Truyện Dài» Đăng lúc: 28/07/16 11:14:17
» Post by: Admin» Lượt xem: 152292 Views
John cũng đồng thời thấy vết thương kinh khủng trên thân mình nó. Rõ ràng nó đã bị trọng thương trong cuộc tàn sát, một vết rách dài dưới bụng nó chảy máu đầm đìa, một cánh rũ rượi dường như đã bị xé rách; vết rách dưới bụng khiến xương cốt trong lồng ngực nó lộ cả ra, dòng máu chảy ra có màu xanh lam kỳ dị.
“hống…”- đột nhiên lúc này một tiếng gào hống chấn động cả trời đất vang lên, từ trên trời một con ma thú khổng lồ đáp xuống, ngay khi nó xuất hiện đã khiến đám ma thú tạp nham xung quanh run sợ lùi lại hơn mười bước chân cúi đầu…
Chiến thú thần lang và Khỉ đột 6 tay khi thấy con quái thú này xuất hiện lập tức tỏ ra cảnh giác, cả hai bắt đầu thủ thế để có thể tấn công hay phòng thủ bất cứ lúc nào.
Một con vật to lớn màu bạc đang từ từ đáp xuống, thân hình của nó dài ước chừng năm mươi mét, trông giống như một con cá sấu khổng lồ, nhưng nhìn kĩ lại thì phát hiện có chút khác biệt.
Trên lưng của con vật to lớn này còn có trên trăm đốt xương nhô lên lấp lánh hàn quang, mỗi đốt xương đều dài tầm hai mét trông giống như những cây trường thương nhọn hoắt chĩa thẳng lên trời, bảo vệ phía sau của nó.
Nó thật sự to lớn, toàn thân được bao bọc bởi lân giáp màu bạc lấp lánh hàn quang, mỗi phiến lân giáp chiều dài gần 20cm , chiều rộng 10cm. Ở phía xa nhìn lại, toàn thân nó đều lấp lánh ánh bạc, trông rất dữ tợn.
Ngân sắc hung thú có tất cả tám cánh tay tráng kiện, những móng vuốt sắc nhọn phát ra u quang âm trầm khiến cho ai trông thấy phải kinh khiếp. Ngoài ra, trên đỉnh đầu của nó còn có một chiếc sừng dài 70-80cm , lấp lánh hào quang màu bạc lạnh lẽo. Đó thực sự là một ác thú khổng lồ vô cùng khủng bố.
( tạm gọi con này là Ác thú tám tay nhé, màu mè tí :v)
John ở phía xa thấy toàn bộ sự việc, hắn lau mồ hôi trên trán đã chảy ra khắp mặt, nuốt một ngụm nước bọt thầm nghĩ: “ con thú mới đến kia chẳng phải là con thú mà mình đã thấy trước kia sao? Quái thú khổng lồ có tám cánh tay, thân rồng đầu cá sấu.”
“hống”- quái thú vừa đến gầm lên một tiếng đe dọa chiến lang và khỉ đột sáu tay.
“rống”- thế nhưng cả hai bọn nó không hề tỏ ra nhún nhường lập tức gào lên chống trả.
“ầm”- cánh tay thứ nhất của con ác thú tám tay kia vung lên, lập tức một luồng năng lượng như sóng thần trào dâng quét đến, đẩy mạnh cả hai con cự thú đang canh giữ cổng sang một bên.
“khè”- từ miệng của con dị thú tám tay kia phun ra một quả cầu năng lượng cực đại trực tiếp thổi bay trần của hang động để lộ bên trong là một quả trứng nhỏ tỏa ra hào quang thần thánh.
Quả trứng này không to, cũng không nhỏ, nó không phải có một màu mà có đến cả chục màu, hào quang nhẹ nhàng tỏa ra, từng đợt năng lượng xoay chuyển xung quanh quả trứng, chắc hẳn cái ngày nó nở cũng sắp đến rồi.
“trứng của con thú nào thế? Không lẽ của hai con sói và con khỉ đột này? Không đúng theo như mình biết thì sói và khỉ đâu có đẻ trứng?”- John vừa quan sát vừa đánh giá, nhưng hắn chắc chắn một điều quả trứng ấy không hề tầm thường, bởi nếu tầm thường thì việc gì hai con siêu cấp ma thú này lại liều cả mạng sống để bảo vệ nó chứ.
“gừ”- Con quái thú 8 cánh tay kia nhìn quả trứng bên trong hang động tỏ ra cực kì hung tợn, nó gừ gừ vài tiếng như muốn nuốt tươi quả trứng ấy.
“rầm rầm”- con ác thú tám tay kia bước từng bước tiến lại gần quả trửng bên trong hang động, mỗi bước đi của nó khiến mặt đất rung chuyển dữ dội nhưng chưa kịp đến gần thì ngay tức khắc, Chiến Lang dũng mãnh điên cuồng lao đến, những cái răng sắc nhọn cắn vào da của nó liên tục cấu xé, ở bên cạnh khỉ đột cũng không chấp nhận để con quái thú khổng lồ này tiến lại gần quả trứng, sáu cánh tay to lớn ôm chặt lấy cổ của nó nhất quyết không cho đi.
“rống”- ác thú rống lên, hiển nhiên không phải sợ hãi mà là đang rất giận dữ, nó điên cuồng chống cự nhưng Chiến lang và Khỉ đột sáu tay kia liên tục giữ chân khiến nó không thể di chuyển.
“rắc rắc”- đột nhiên ngay lúc này từ dưới đất một gốc cây trồi lên, sau đó là cả một cây cổ thụ xuất hiện, cành lá xum xuê, mỗi tán lá đều rộng và chắc khỏe lạ kì.
“Phừng”- trên thân của nó một đôi mắt đầy vẻ tức giận đột ngột mở ra, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào con quái thú thân rồng đầu cá sấu phía trước.
“Người cây? Giống Maokai nhưng mà to hơn…”- John thầm kinh ngạc.
Mấy cánh tay khổng lồ quét tới, ánh sáng xanh lục chói lòa, sức mạnh tự nhiên của thụ nhân lưu chuyển, cánh tay như đúc từ thép, trói chặt lấy tay và chân của quái thú trước mặt, hiển nhiên không để nó tiến lên dù chỉ là nửa bước.
“rống”- Ác thú gầm lên điên cuồng một tiếng liên tục cự quậy để thoát ra nhưng không thể được, ngay tức khắc đám ma thú hung tợn ở phía sau lao đến, bọn chúng không có ý định giải cứu cho nó mà thực chất là nhân cơ hội này tấn công quả trứng bên trong hang động.
“phịch phịch”- những cành roi mây, cành cây trên người thụ nhân kia liên tục đánh ra tấn công đám ma thú đang lao đến, nhưng bọn chúng quá nhiều và di chuyển cực nhanh , những cành cây kia không thể nào ngăn chặn được hết.
“gào”- Chiến lang thấy đám ma thú đang gần tiếp cận được quả trứng bên trong hang động, nó gầm lên một tiếng, rời khỏi người của Ác thú mặc cho vết thương trên bụng đang liên tục chảy máu nó vẫn quyết tâm quay về bảo vệ cho quả trứng.
Hành động này của nó khiến John cảm thấy vô cùng chấn động, quả trứng ấy là gì lại khiến bọn chúng xả thân bảo vệ đến thế? John suy nghĩ liên tục hắn đang phân vân không biết có nên lao đến giúp hay không? Mà bây giờ thực lực có bao nhiêu đâu lao đến thì liệu có thể giúp được gì?
“ầm”- chiến lang thân mang thương tích trầm trọng, giờ lại liều mình chiến đấu với cả trăm con quái thú hung tợn, liên tục bị dồn vào thế nguy hiểm, bộ lông lam trên người giờ đây đã bị phủ máu đỏ tươi…nó đứng bên cạnh quả trứng nhất quyết không để một con thú nào tiến lại gần, hàm răng sắc nhọn, ánh mắt hăm dọa đám ma thú bao vây xung quanh dù biết nó bị thương nhưng vẫn có chút gì đó sợ hãi mà không dám lao đến.
“rống”- một con gấu đen to lớn liều mình lao đến, đôi tay mạnh mẽ của nó đánh bay chiến lang đập vào tảng đá cạnh bên, sau đó nó nhìn chằm chằm vào quả trứng, từ miệng chảy ra hàng tá nước bọt…
“quyết định rồi, đã lỡ đến rồi thì chấp nhận ra tay, thích lo chuyện bao đồng đã là bản tính của ta rồi”- John sử dụng vô ảnh bộ di chuyển cực nhanh đến ngay trước mặt con gấu đen kia, dao trên tay liên tục vung lên, phong tuyệt kĩ đánh đến lập tức chấn lui con gấu ấy.
John xuất hiện và tung đòn đánh bất ngờ ra khiến đám ma thú ở bên vô cùng kinh ngạc, nhưng ngay tích tắc liền gầm rũ đầy giận dữ, chỉ riêng chiến lang thấy John đang có ý bảo vệ quả trứng thì vẫn chăm chăm nhìn hắn, vết thương trên người quá nặng khiến nó gần như không thể đứng dậy.
“Anh bạn sói, cứ nằm đó, ta sẽ thay anh bạn bảo vệ quả trứng này”- không cần biết chiến lang có hiểu những gì hắn nói hay không nhưng John tỏ ra không hề chút sợ hãi đám ma thú trước mặt, dựa vào vô ảnh bộ của hắn đánh không lại cũng có thể chạy, nếu xét về khoảng chạy thì hắn xưng đệ nhị không ai dám xưng đệ nhất.
“gào gào gào”- đám ma thú lại bắt đầu tấn công, lần này bọn chúng xông lên đồng loạt, những hàm răng đầy sắc nhọn, những đôi mắt đầy sát khí hiển nhiên bọn chúng nhất quyết muốn xé xác John thành trăm mảnh.
“đệ nhất, đệ nhị, đệ tam kiếm”- John thi triển một loạt ba kiếm trong bộ kiếm pháp Sephiroth ra, mỗi chiêu lại biến hóa thành hàng trăm thức khắc nhau, tức tốc cả hang động tràn ngập ảo ảnh kiếm.
Đám ma thú thì làm gì biết võ thuật, chúng thấy đâu đâu cũng là ảo ảnh kiếm tỏ ra vô cùng hoa mắt, chỉ biết quơ vuốt tấn công trong không trung.
“phập”- chỉ cần đối phương lộ điểm yếu là John tận dụng ngay, hai con hổ hai sừng không may mắn bị John một dao chặt bay đầu ngã bịch trên mặt đất.
“rống”- từ bên ngoài, con Ác thú khổng lồ và có lẽ cũng là con thú dẫn đầu đám ma thú này thấy John đang ngăn cản bọn thuộc hạ của nó liền tỏ ra vô cùng tức giận, một tiếng gầm ẩn chứa khí lực cực mạnh như có thể thổi tung một căn nhà tiến đến tấn công John.
“á”- John dù đã bịt tai lại nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được tiếng gầm đó tấn công, hắn phun ra một búng máu bị bắn lùi về phía sau va vào quả trứng.
“mẹ nó, thứ quái vật này sao mà đánh lại đây”- John cảm thấy đầu óc choáng váng dựa lưng vào quả trứng nói.
“gào gào gào”- Thấy John đang rơi vào trạng thai bất lợi đám ma thú lập tức lao đến tấn công nhưng khi vừa chạy được nửa đường thì từ quả trứng đằng sau lưng, một luồng sóng năng lượng khủng bố trào ra. Lấy quả trứng ấy làm trung tâm, bán kính xung quanh mười mét, trừ John và Chiến Lang ra, tất cả đều bị thổi bay.
“rắc rắc”- tiếng nứt vỡ vang lên.
“hả…trứng nở rồi à?”- John kinh ngạc lùi lại vài bước nhìn quả trứng xuất hiện những vết nứt đầu tiên.
“chiếu….chiếu”- những tia sáng đầy màu sắc rực rỡ lần lượt xuyên qua các khe nứt trên vỏ trứng bắt đầu bắn ra bên ngoài, một, hai, ba gần chục các tia sáng như thế cứ tiếp nối nhau xuyên qua các khe nứt liên tục xuất hiện.
“ầm”- vỏ trứng đột ngột vỡ vụn, từ bên trong một chùm ánh sáng rực rỡ xuất hiện chiếu rọi khắp xung quanh, một luồng khí thế xung thiên bắn thẳng lên trời, bầu trời đột nhiên nổ lên ầm ầm các tiếng sấm, cuồng phong rít gào kịch liệt. Một áp lực cực kì khủng bố phủ khắp khu rừng, đám ma thú bị chấn bay trước đó đột nhiên trở nên run sợ, còn con quái thú khổng lồ kia thì có vẻ gì đó khá e dè…
Các đó rất xa, ở tận phương đông và phương tây, ở một nơi không ai biết, hai đôi mắt sáng rực đột ngột mở ra ngay khi sóng năng lượng kia bắn thẳng lên bầu trời, kế tiếp đó là những tiếng gầm rống cực kì to lớn. Khi tiếng gầm đó tắt đi mọi chuyện là trở nên yên tĩnh, chỉ có điều các ngọn núi xung quanh đó đồng loạt sụp xuống hơn 20 mét.
John vẫn cố gắng quan sát thật kĩ, ánh sáng quá chói lóa khiến hắn chưa thể nào nhìn ra được hình dáng của con thú vừa mới nở.
“y nha……nha….”- những tiếng kêu dễ thương bắt đầu vang lên, tiếng kêu của một con thú sơ sinh.
“vù…vù….”- hào quang liên tục xoay chuyển xung quanh con thú ấy, ánh sáng cũng mờ dần để lộ ra hình dáng của nó bên trong.
Tiểu thú vừa giống tiểu lão hổ, lại giống tiểu sư tử, hoặc một con mèo con, bất quá nó đẹp hơn nhiều, lớp lông trắng xù lên mượt mà, lấp lánh như tơ lụa nhũ bạch.
Nó chỉ dài chừng nửa mét nhưng đầy linh tính, đôi mắt như bảo thạch đối lập hoàn toàn với bộ lông trắng muốt, mỗi lần nháy mắt lại toát ra linh khí. Điều quan trọng hơn chính là ở giữa trán nó có một con mắt nhưng nhắm chặt, hai con ngươi của hai mắt đang mở kia thì đối nghịch hoàn toàn, nói chung không hề giống nhau. Một dị thú vừa dễ thương vừa có chút tà dị.
John không biết nó là loại thú nào nhưng khẳng định nó hết sức trí tuệ, ấn tượng nó để lại quá đặc dị, tuy khả ái song không thiếu linh tính như tiểu tinh linh. Cũng may hắn là thanh niên, nếu là cô gái chắc đã lao tới ôm nó vào lòng, tiểu thú thật quá đáng yêu.
"Y y nha nhá…" Tiểu thú lên tiếng, không giống với bất kỳ loài thú nào, không ngừng "y nha" như muốn nói điều gì.
“rống”- Ác thủ bên ngoài thấy tiểu thủ đã xuất thế lập tức vội vàng, vận dụng toàn bộ sức mạnh của bản thân, những chiếc vẩy trên người lấp lánh ánh bạc, từ đỉnh đầu của nó cái sừng nhọn hoắc tỏa ra một luồng xung lực cực mạnh đẩy lùi Thụ Nhân và Khỉ đột bay ra xa, thoát khỏi sự khống chế của hai cự thú nó lao như một mũi tên tấn công tiểu thú kia.
“cẩn thận”- John đang bị thương không thể ngăn cản được ác thú khủng bố kia chỉ biết réo lên hai chữ đấy.
“Nha…”- Cái giọng thú sơ sinh của nó nghe thì dễ thương thật đấy, nhưng khi cái sóng khí từ miệng nó phóng ra lập tức như một luồng sức mạnh hủy diệt bắn đến chấn ngã Ác thú nằm trên mặt đất.
Một đòn khiến John đơ cả người, cái sức mạnh này là sức mạnh kiểu gì đây? Mới có một tiếng hét mà đã khiến một con thú khủng bố vậy ngã lăn trên mặt đất rồi…đấy là nó vừa mới sinh ra, nó mà lớn chút chắc không có đối thủ mất.
“gừm”- Ác thú lập tức đứng dậy, nó nhìn tiểu thú trước mặt ba phần kinh hãi, chắc nó cũng không ngờ rằng tiểu thú còn nhỏ vậy mà đã mạnh đến như thế, nhưng Ác thủ vẫn là Ác thú, nó không thể để thua một cách nhục nhã thế này, cái sừng trên trán phát quang, nguyên tố năng lượng trong không khí nhanh chóng hội tụ thành một quả cầu năng lượng.
John hoàn toàn cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp mà quả cầu năng lượng ấy đang tỏa ra.
“Nha….nhá….”- tiểu thú lại gầm lên cái giọng đầy đáng yêu, con mắt bên trái của nó đột ngột sáng bừng, con ngươi ở bên trong xoay chuyển, một đồ hình kì dị xuất hiện ở bên trong con ngươi mắt trái, chỉ thấy không gian bên cạnh quả cầu năng lượng bị vặn xoắn kịch liệt, kế tiếp đó là một vết nứt không gian xuất hiện, vết nứt này như có một sức hút không thể cưỡng lại, toàn bộ quả cầu năng lượng bị vết nứt ấy hút vào bên trong.
“nhá..nhá….”- tiểu thú thi triển bản lĩnh khiến toàn bộ quái thú sợ hãi, chắc vì bọn chúng biết được sự khủng khiếp của tiểu thú này từ trước nên mới tìm mọi cách tấn công không cho nó chào đời.
“vù”- Cuối cùng Ác Thú cũng cảm nhận được sức mạnh của tiểu thú trước mặt, nó biết mình không phải là đối thủ nên lập tức lao lên trời bay đi. Đám ma thú ở gần đó cũng nhanh chóng chạy thật nhanh vào bên trong khu rừng, không một con nào dám ở lại.
• Chương 14: Lai Lịch Tiểu Thú
Sau khi đuổi được Ác thú rời đi, Tiểu thú từ từ hạ xuống mặt đất, hào quang trên người biến mất một cách từ từ, tiểu thú liếc cặp mắt dễ thương nhìn John đang như một thằng khờ ngồi ngây ngốc gần đó, nó bước từng bước lại trước mặt hắn, đặt cái mông xuống đất, hai chân thẳng ra đẩu ngẩn cao chớp chớp đôi mắt dễ thương.
“chụt chụt chụt”- Những ngón chân trước để lên miệng mút chụt chụt bộ dáng hết sức đáng yêu.
John nhìn hành động của nó chợt giật mình kinh hãi hai tay đặt trước ngực, cả người run lên : “ nó là một tiểu thú mới sinh, mà mới sinh thì cần có sữa, mình thì lấy đâu ra sữa cho nó uống đây? Chết rồi…có khi nào nó xem mình là mẹ nó không…không được! không được à…”
“rầm rầm rầm”- tiếng bước chân nặng nề vang lên, thụ nhân, khỉ đột và chiến lang bước đến cạnh John, những con mắt đầy đáng sợ nhìn hắn khiến toàn thân John như muốn phát run.
“chết rồi, giờ mình bị thương sợ rằng chạy không được”- John lo lắng.
“đừng sợ”- một giọng nói trầm trầm vang lên từ thụ nhân, ngay khi nghe giọng nói này John giật nảy người, thụ nhân biết nói sao?
“có lẽ hình dáng này của bọn ta làm cậu sợ?”- giọng nói của khỉ đột vang lên, ngay sau đó hào quang chói lòa bao lấy cơ thể của cả ba, cái thân hình to lớn kia bắt đầu thu nhỏ và biến đổi, đập vào mắt John lúc này là ba người đàn ông bộ dáng không khác gì con người bình thường. Khỉ đột thì biến thành một người đàn ông cao to, cơ bắp cuồn cuộn, sắc mặt có chút hung tợn, thụ nhân thì hóa thành một ông lão, bộ râu trắng dài đến tận bụng, trên đầu có một gốc cây cổ thụ nhỏ, bộ dáng hiền từ thật khác khi trong hình dạng to lớn lúc nãy, còn về chiến lang ai mà có thể tưởng tượng được khi hóa thành bộ dáng con người chiến lang lại là một thanh niên trạc tuổi John, mái tóc lam cùng khuôn mặt lạnh lùng khiến anh ta có chút gì đó lôi cuốn.
“ự”- vết thương trên người của chiến lang chảy máu rất nhiều khiến anh ta không thể đứng được đành phải ngồi xuống, thụ nhân tiến lại lấy từ trong người ra vài mầm cây đặt vào chỗ vết thương, lập tức những mầm cây này bám rễ vào miệng vết thương kia rồi tự động điều trị.
Khỉ đột tiến lại cạnh John nói: “ câu có thể gọi ta là Kong, lão già kia là Ent, còn cậu Chiến Lang là Wolve. Bọn ta cảm ơn vì lúc nãy cậu đã ra tay cứu lấy quả trứng.”
“à..không có gì hà hà…”- John gãi đầu cười trừ vài tiếng, lúc này là hắn thích lo chuyện bao đồng mà thôi.
Thụ nhân Ent tiến lại cạnh John mỉm cười nhẹ nhàng nói: “ ta có điều này thắc mắc, không biết một con người bình thường như cậu sao lại đủ khả năng tiến sâu vào tận trong này vậy?”
John thở dài vài tiếng, thực sự chuyện này cũng có nhiều nguyên nhân, nói ra rất dài dòng, đúng lúc này đôi mắt của chiến lang Wolve tỏa sáng sắc mặt trở nên trầm xuống nhìn về hướng đông, giọng nói lạnh lùng vang lên: “ có kẻ đang đến đây, không phải 1 mà là rất nhiều.”
“nhiều?”- John giật mình, nét mặt của John hoàn toàn không thể nào thoát khỏi đôi mắt của Ent, ông mỉm cười nói: “ là người quen của cậu sao?”
John lắc đầu nói: “ là kẻ thù, không làm liên lụy mọi người tôi sẽ rời khỏi đây.”- Nói xong John liền đứng dậy, nhưng hắn liền bị Kong giữ lại, ông ta nói: “ cậu đã giúp bọn ta bảo vệ quả trứng và tiểu thú bọn ta cũng phải báo đáp lại chứ, cứ để bọn ta xử lý bọn chúng, dám vào tận trong này thì bọn chúng tới số rồi.”
John nghe qua ngữ điệu của Kong liền biết ông ta sẽ giết hết đám Ninja đang tiến đến, John vội ngăn cản: “ đứng, đừng giết họ…”
“không giết?”- Wolve khó hiểu hỏi lại: “ bọn chúng là kẻ thù của cậu mà cậu lại không muốn giết? chuyện này thật là lạ.”
John đáp: “ trong chuyện này có nhiều chuyện khó nói, nhưng xin các người đừng giết họ.”
“được rồi!”- Ent xem ra là người hiểu chuyện và thông thái nhất, ông ấy nói: “ cứ làm theo lời cậu ấy nói cũng không sao, dù gì chúng ta chiến đấu với Ác thú đã mất quá nhiều sức lực, cứ rút lui đi rồi tính tiếp.”
John ôm tiểu thú như quả tuyết cầu lên, ánh mắt đáng thương cúa nó hấp háy, không hề phản kháng. Kong thân hình lực lưỡng tiến lại nhấc bổng cả người John lên không rồi lao đi, Ent và Wolve bám ngay theo sau, cả ba sử dụng cái tốc độ phải thốt lên bằng hai chữ: “khủng khiếp”- hắn tự nghiệm lại nếu mình có xài tối đa vô ảnh bộ liệu có thể thoát khỏi cái tốc độ này không?
“vù vù vù”- ngay khi John vừa rời đi từ khắp các nơi trong rừng hơn một trăm Ninja xuất hiện, sắc mặt kẻ nào kẻ nấy đều tỏ ra vô cùng tức giận và tiếc nuối.
“chúng ta lại đến chậm một bước rồi”
“khu rừng này không đơn giản, từ ngày tiến vào đây chúng ta đã mất hơn 10 anh em rồi.”
“vụt”- mười bóng người từ trên cao lao xuống, ngay khi thấy mười bóng người này toàn bộ Ninja xung quanh đều cúi người cung kính chào.
Mười người xuất hiện bao gồm: “ Shen, Akali, Kennen, Wukong, Yi, Karma, Soraka, Varus, Leesin, Zed.”- Mười nhân vật mạnh mẽ nhất của Ionia đã chính thức tham chiến.
“Shen, giờ chúng ta làm gì tiếp?”- Yi xoay sang hỏi.
Shen ầm ừ quan sát một chút rồi nói: “ cứ xem xét xung quanh đây trước rồi tính tiếp, Chúa tể hư không sẽ không thoát khỏi tay chúng ta đâu.”
“lập tức phân tán ra tìm hiểu tình hình xung quanh”- Zed hô lớn, toàn bộ Ninja như những tia điện lao đi khắp mọi nơi.
………………..
Sau khi đưa John rời đi, Kong và hai người kia dừng lại tại một thung lũng nhỏ, ở đây cây cối xanh um, dây leo chằng chịt, đâu đâu cũng thấy hoa thơm cỏ lạ. John bị Kong thả xuống mặt đất một cái “rầm”, tiểu thú trong người hắn nhảy khỏi lòng John, nó thấy đâu đâu cũng là hoa, đâu đâu cũng là những thứ kì lạ liền tỏ ra vô cùng thích thú, chạy nhảy đùa giỡn với chúng.
John nhìn xung quanh, giờ hắn cũng không biết mình ở đâu nữa, lại sợ liên lụy đến tiểu thú mới sinh nên nói với Ent và ba người kia: “ cảm ơn mọi người đã giúp ta trốn đến đây, bây giờ chúng ta xem như đã hòa rồi, tôi cũng không muốn ở lại đâu quá lâu…”
“cậu muốn rời đi sao?”- Ent hơi chút kinh ngạc hỏi.
John gật đầu.
Kong xoay qua nói nhỏ với Ent: “ ta thấy tiểu thú có vẻ rất thích cậu thanh niên này, có nên cho cậu ta rời đi không?”
“cứ hỏi nó là biết ngay”- Ent xoay người tiến lại cạnh tiểu thú đang vui đùa gần đó, cả Kong và Wolve cũng đi theo sau.
John vẫn đứng đó nhìn cả ba đang nói gì đó với tiểu thú…
Đột nhiên John há hốc miệng, vốn hắn đang kinh dị trước việc tiểu thú đứng dậy giống vượn được, "nha nhá…" Tiểu thú dụng lực lắc ba người, chân còn lại thì múa vòng vòng như đang miêu tả cái gì đó.
Không sai, nó đang nổi giận. Tuy chỉ là tiểu thú nhưng biểu tình sinh động vô cùng, khiến người ta cảm nhận rõ tâm tình. Tóm lấy một khúc gỗ gần đó làm gậy gõ lên đầu cả ba, giống như trừng phạt chúng.
“Cốp, cốp, cốp…”
Tiểu thú chụp khúc gỗ gõ đầu họ , tay chỉ chỉ như đang trách móc điều gì. Điều này khiến John gần như ngất xỉu, ai mà không biết ba người kia đều là hóa thân của những quái vật khủng bố thế nào, vậy mà giờ đây trước mặt tiểu thú lại để nó cầm khúc gỗ gõ đầu như một đứa trẻ kia chứ, thật là cứng họng. Không biết tiểu thú “ép cung” thế nào cả ba người Kong, Ent, Wolve đều đưa tay chỉ thẳng vào mặt John.
Ngất mất.
“Vù.”
Một tia sáng bạc lóe lên, John cảm giác như toàn thân không thể cử động, tiểu thú bay lơ lửng trước mặt hắn, miệng cứ nha nhá kêu lên giống như bảo rằng: “ anh muốn rời đi? Nhưng tôi không cho”- John thì làm sao hiểu nó nói gì hắn cứ theo quán tính gật đầu, ai ngờ cú gật đầu ấy lại là thứ hại bản thân. Tiểu thú tức giận hét lên một tiếng, cả người hắn bị quăng lên không, lúc đó mới kinh hãi nhận ra tiểu thú quá mức phi thường, vượt xa dự liệu của hắn.
Thân thể hắn lộn vài vòng trên không trung, vội điều chỉnh tư thái chiến đấu. Nhưng chưa tới đất, tiểu thú lại nháy con máy trái của mình, bàn chân trước dụng lực vẩy khẽ, một luồng sáng bạc trùm lên, vù một tiếng, hắn lại bị hất lên không.
Tiểu thú này nắm giữ thần thông kỳ dị, thực sự khiến người ta kinh dị vô cùng. John từ trên xuống dưới, một hồi bị ném tới đông, một hồi lại bị ném tới tây, bị tiểu thú kia xoay vòng vòng đem thành món đồ chơi.
“má ơi, tha cho con, nó là ác thú chứ thú dễ thương cái gì, thế này còn khủng khiếp hơn khi xưa ta ở cạnh Elise”- John bị tiểu thú xoay cho mặt mày tối sầm lại.
"A a. . . . . ." tiểu thú trắng muốt lại phát ra tiếng cười giống như đứa trẻ, một đôi mắt to sáng sủa dụng lực nháy mắt cử động, nó cực kì khoái chí vụ này.
Té xỉu!
John thật có một cảm giác thổ huyết, đây là cái sự tình gì a! Hắn nghĩ có chút hoang đường, lần đầu tiên nhìn thấy linh thú quái dị như vậy. Mặc dù thực lực của hắn bây giờ không thể như xưa nhưng cũng thuộc dạng không dễ đối phó. Thế nhưng, đối mặt tiểu thú phía dưới kia hắn lại dâng lên một cảm giác bất lực.
Tiểu thú này cơ bản biết được những loại phép thuật kì dị có khả năng khống chế cơ thể của người khác, John bị một màn ánh sáng bạc bao phủ hoàn toàn không chút xíu sức lực để chống trả bị nó tưng tưng như một quả bóng.
Thực sự khiến người ta xung động thổ huyết!
“nhá….nhá…..”- Tiểu thú hét lên vài tiếng như muốn nói gì đó, Ent, Kong và Wolve ở bên ngoài thấy tiểu thú hành hạ John cũng có chút đau xót vội nói: “ anh bạn, nó hỏi cậu còn dám bỏ đi nữa không, chỉ cần trả lời không là nó thả xuống ngay…trả lời không đi…”
“phải phải trả lời không đi”
John xỉu mất, hóa ra nó tức giận vì biết chuyện mình muốn rời đi sao? vậy mà ba lão này không chịu nói sớm để hắn bị hành khổ thể này. John hét lớn: “ được được ta ở lại, ta ở lại, bảo nó dừng lại, dừng lại đi, ta chịu không nổi nữa rồi.”
Quả nhiên khi nghe John bảo sẽ ở lại tiểu thú lập tức ngưng tay, nhưng mà nó cũng thật quá ác độc mà, thay vì thả John từ từ xuống đất nó lại quăng hắn lên cao sau đó để hắn rơi tự do. Cũng may Ent nhanh tay điều khiển các sợi dây leo giữ hắn lại chứ không khi hắn đập mặt vào đất thì bao nhiêu cái xương sẽ gãy đây!
“nhá nhá”- Tiểu thú chạy đến cạnh John chớp chớp đôi mắt dễ thương làm vẻ vô tội nhìn chằm chằm hắn, John thực sự hộc máu mà chết mà, hành hạ xong lại chạy đến làm vẻ vô tội, nếu không phải vì cái ngoại hình của nó chắc John quyết tâm xử nó vài đường rồi (mà không biết có làm được không J ).
“chụt chụt” – tiểu thú đặt ngón chân vào miệng mút chụt chụt, thấy vậy Wolve liền nói: “ chắc nó đói rồi, để ta kiếm gì cho nó ăn.
John cảm thấy là lạ hỏi: “ nó còn nhỏ cần uống sữa không?”
“sữa? ha….ha….”- cả ba người Kong, Ent, và Wolve nghe John nói thế đều bật cười, Kong nói: “ nó không phải là thú bình thường, không cần phải uống sữa, để bọn ta tìm vài con thú hoang nào đó về cho nó đánh chén là được.”
“phù”- nghe họ bảo nó không cần sữa John mới thở phào như trút được gánh nặng, nó mà xem mình như mẹ của nó là xác định đời này chết chắc rồi.
John có vẻ đói, lấy một con dê rừng do Kong săn về rồi nướng lên, không lâu sau mùi thơm nức mũi bốc lên, đùi dê vàng rộm, cộng thêm các loại hoa quả thơm ngon khiến hắn chảy nước miếng, bắt đầu nhấm nháp.
Tiểu thú ăn thịt một con heo rừng gần đó khi ngửi thấy mùi thơm lập tức tiến đến, nó để cái mũi hồng hồng đỏ đỏ của mình gần sát miếng thịt để ngửi, cái cảm giác say mê thể hiện cả ra cái mặt dễ gét kia.
Chỉ thấy tiểu thú trắng muốt nhanh chân nắm lấy cái đùi hưu vàng nướng chín, đang ăn một cách nồng nhiệt, đồng thời đôi mắt to đen láy thỉnh thoảng ngắm đến hắn thăm dò, hình như nó sợ John sẽ giật mất cái đùi dê của nó thì phải. Có lẽ là chưa từng có ăn qua thực phẩm chín cộng kèm với qua quả tươi ngon, tiểu thú đem chân dê nướng vàng óng ăn hơn phân nửa, bụng nhỏ no đến căng tròn lên, nằm trên mặt đất dĩ nhiên khó có thể nhúc nhích một chút, nhưng cảm thấy mỹ mãn.
Nó kêu ô ô vài tiếng sảng khoái rồi chìm vào giấc ngủ say.
John từ đầu đến cuối không hề ngăn cản hay có bất cứ hành động gì với việc tiểu thú ăn cái đùi dê, hắn biết nó chẳng phải thú bình thường nên những chuyện thế này hắn cũng đã chuẩn bị trước tâm lý.
Thấy John đi tới, cả ba người Ent, Kong và Wolve đều mỉm cười, John nhân cơ hội tiểu thú ngủ say cố gắng hỏi cho ra lai lịch của nó.
John hỏi: “ ba vị có thể cho ta biết lai lịch của tiểu thú ấy được chứ? Rốt cuộc nó là loại thú gì vậy? ta thấy vừa nãy nó cầm gậy gõ đầu cả ba mà mấy người không chút phản kháng”
Cả ba đều có chút đỏ mặt sở dĩ họ không phản kháng là vì cả ba cũng như khi John bị nó quăng lên quăng xuống họ có di chuyển hay làm gì được đâu, tất nhiên chuyện này cả ba không dám dấu liền nói thẳng ra cho hắn biết.
“ực”- John nút nước bọt như nước lã, hắn trong lòng đã sợ tiểu thú này, nay lại nghe cả ba kể về sự việc lúc nãy khiến hắn còn sợ hãi hơn.
John run lắp bắp nói: “ ba người nói ta nghe về lai lịch của nó được chứ? Rốt cuộc nó là giống loài gì mà lại có sức mạnh khủng khiếp đến thế?”
“nếu cậu muốn biết ta sẽ nói cho cậu”- Ent gật đầu nói, nhưng Wolve ở bên cạnh liền nói ngang vào: “ ông định nói cho cậu ta biết sao?”
Ent gật đầu đáp lại: “ không lẽ cậu không thấy rằng tiểu thú rất thích thú với chàng thanh niên này sao? ta nghĩ một linh thú như nó không thể nào nhìn nhầm người đâu.”
Thấy Wolve gật đầu Ent xoay sang nói với John: “ sau khi ta nói lai lịch của nó hi vọng cậu có thể giữ được bình tĩnh.”
John gật đầu im lặng.
Ent bắt đầu nói: “ chắc cậu cũng biết sơ sơ về lai lịch của bọn ta rồi đúng chứ? Bọn ta đều là những loài thú sống từ thời đại Cổ Ngữ cho đến bây giờ, trải qua cả ngàn năm thay đổi ấy, ta cùng với hai người kia liên tục hấp thụ những nguyên tố phép thuật trong không khí mà dần tiến hóa để có hình hài của con người như hiện nay. Ta còn nhớ rất rõ, vào lúc thời đại Cổ ngữ sắp suy tàn, bọn ta vẫn còn trong hình dáng to lớn khổng lồ, đã có hai người đàn ông bí ẩn xuất hiện, họ đưa cho ta quả trứng này và bảo ta phải bảo vệ nó cho đến khi nó nở ra. Lúc ấy ta có một niềm kiêu hãnh rất lớn làm gì có chuyện nghe lời một con người chứ! Ta đã ra tay đánh với họ, thế nhưng nào ngờ hai người kia sức mạnh thực sự quá khủng khiếp, cho dù ta sử dụng toàn bộ sức mạnh cũng không thể nào chạm được vào một sợi chỉ trên áo họ, ta đã chịu thua và làm theo những gì họ nói. Ba ngày sau ta gặp Kong và Wolve hai người họ cũng kể lại cho ta nghe chuyện họ đã gặp hai người bí ẩn kia….”...