Old school Swatch Watches


logo
WAPSITE GIẢI TRÍ DI ĐỘNG
VeChai321.Xtgem.Com


Hành Trình Huyền Thoại
» Thể loại: Truyện Dài
» Đăng lúc: 19/02/16 17:44:38
» Post by: Admin
» Lượt xem: 5708 Views


“đáng sợ quá”-Sona và những cô gái khác phải cố gắng hết sức mới trụ được trên mặt đất, những người xung quanh cũng gần như tướng tự, sức gió ngày một mạnh lên, John vẫn đứng vững như ngọn núi, hắn chăm chú nhìn vào tràng cảnh trước mặt. Trận pháp sáng lên thứ ánh sáng màu xanh nhạt rất thần thánh, nó bắt đầu chuyển động theo chiều kim đồng hồ, ngày một nhanh hơn.

“tích tắc tích tắc”-chiếc đồng hồ to lớn mà Zilean luôn đeo sau lưng lúc này đột nhiên rời khỏi lưng ông ấy, nó bay lên lơ lửng trên mái căn nhà gỗ, những cây kim trên đó bắt đầu xoay vòng…

“ầm ầm”-sấm chớp đột nhiên nổ lên.

“tích tắc tích tắc”-tiếng kêu từ bên trong chiếc đồng hồ đang lơ lửng giữa căn nhà.

“ầm ầm ầm”-sấm chớp nổ liên hồi, gió thổi mạnh đến mức những cây cối xung quanh gần như gãy đổ.

“John…”-Miss và Ahri gần như không thể bám trụ trên mặt đất, cả hai gần sắp bị thổi bay đi, đúng lúc này một cổ lực lượng cực đại từ trong người John trào ra bao bọc toàn bộ những người xung quanh khỏi cơn gió mạnh mẽ kia, tất cả đều kinh ngạc trước sức mạnh này của John, viện trưởng nhìn hắn mỉm cười nói với viện phó bên cạnh: “ cậu ta ngày một mạnh lên, như thế hi vọng của chúng ta ngày một cao.”

“Đảo ngược thời gian”-Zilean hô lớn một tiếng, ngay lập tức bao bọc xung quanh ông ấy là hàng chục các ảo ảnh hình đồng hồ với những cây kim giờ kim phút liên tục xoay ngược…

“ú…á…ú…á…”-trong tiếng gió có những tiếng kêu quái lạ đầy đáng sợ.

“liệu có thành công không?”-Garen đứng bên ngoài lo lắng tự nói.

“trước đây có nghe nói về thuật cấm này, nhưng cứ nghĩ nó chỉ có trong truyền thuyết, thật không ngờ hôm nay đã được thấy tận mắt”-Leblanc lẩm nhẩm kinh ngạc nói.

“ầm”-một tia sét từ trên trời cao đánh thẳng xuống dưới căn nhà gỗ.


• Chương 38: Nhường Vị

Lúc này đây, tại mảnh đất rộng lớn sát thành Vuncan, một hiện tượng cực kì hiếm gặp đang xảy ra, gió vẫn thổi rất mạnh, sấm sét vẫn liên tục rền vang, thế nhưng kì lạ thay, căn nhà gỗ trông có vẻ yếu ớt thế kia vẫn đứng vững, bao quanh nó là vô số cách hình ảnh đồng hồ với kim giờ kim phút liên tục di chuyển.

“ú…á….ú…á….”-Những oan hồn bắt đầu từ khắp nơi bay về phía ngôi nhà này, bọn chúng liên tục hò hét, kêu la đầy ghê gớm, cảnh tưởng này đập vào mắt những cô gái đang đứng gần đó, tất cả đều sợ hãi đến mức không dám nhìn.

Ở bên trong căn nhà kia, thông qua cánh cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, Jarvan nắm chặt lấy cánh tay lạnh như băng của Quinn mà nói: “Quinn ta biết em đang ở đâu đó ngoài kia, ta biết em sẽ không từ bỏ thế gian này để đến thiên đường, em còn rất nhiều người bạn tại đây, em còn rất nhiều ước vọng chưa thực hiện được, và đặc biệt nhất em còn ta , ta không thể sống thiếu em được Quinn. Em nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ? Lúc ấy em đang miệt mài luyện tập tại công viên để được gia nhập vào đội quân trinh sát của Demacia mà không để ý anh đang đứng đằng sau nhìn lén, đến khi phát hiện ra em lại bảo anh có ý đồ đen tối với em, rồi lao vào tấn công anh tới tấp, trước giờ chưa ai dám làm điều này cả. Mà nghĩ lại lúc đó thật tức cười, em đâu hay biết anh là hoàng tử của Demacia đâu chứ, bộ dáng lúc đó của em anh không bao giờ quên được…Quinn, anh đã yêu em ngay từ lần đó, cho đến nay tình cảnh anh dành cho em không hề thay đổi, em có nghe được những gì anh nói không, nếu em đang ở đây xin hãy quay về thể xác này anh và tất cả những người trong Liên Minh đều muốn em quay trở lại, đừng để anh ở lại một mình trên thế gian này cô đơn nữa…Quinn..em có nghe anh nói không?”-Jarvan nắm chặt lấy tay của Quinn nhìn lên bầu trời, nơi đó có rất nhiều linh hồn đang bay qua bay lại.

“ú á…ú á….”-đám linh hồn bên ngoài kia không thể nào vượt qua được trận đồ mà Zilean đã tạo ra, cái trận này chỉ dành riêng cho linh hổ cũ, chủ nhân của thân xác đang nằm bên trong mà thôi.

“Quinn….ta biết em còn giận ta rất nhiều, ta biết ta sai gì rồi…hãy quay trở lại đi… đừng để ta mất đi hi vọng cuối cùng này…hãy trả lời ta đi, ta biết em vẫn còn trên thế gian này mà, hằng đêm ta đều mơ thấy em cả…Quinn xuất hiện đi…”-Jarvan nói như gào thét đầy thê lương.

“ú á…ú á…”-một linh hồn len lỏi qua đám linh hồn kia bước ra ngoài, linh hồn ấy chính là linh hồn của Quinn, cô ấy thực sự vẫn còn trên thế gian này.

“á…Quinn kìa”-Zyra kinh ngạc chỉ tay lên trời nói.

“đảo ngược cực đại”-Zelian hô lớn, vong tròn trận pháp kia bắt đầu xoay nhanh đến mức tối đa, linh hồn của Quinn như bị vòng xoáy trước mặt hút vào, gần một chút, một chút, cuối cùng linh hồn của Quinn cũng xuất hiện trước mặt Jarvan đang quỳ rập xuống bên trong căn nhà gỗ, ánh mắt vô hồn của Quinn nhìn thẳng vào hắn cô không nói gì, cũng không có ý định nhập lại vào thân xác.

Jarvan nhìn vào Quinn, hai dòng nước mắt chảy dài, bộ dáng oai phòng trong chiến giáp bây giờ mất sạch, trông hắn ta không khác gì một người bình thường, Jarvan nói: “ Quinn, ta biết em nghe những gì ta nói, tất cả là lỗi của ta, ta đã sai rồi là ta đã hại chết em, Quinn hãy tha thứ cho ta…ta cầu xin em…hãy tha thứ và cho ta cơ hội…ta yêu em Quinn…ta không muốn mất em…”

Linh hồn Quinn bay đến gần Jarvan, miệng cô lâm ran gì đó chỉ tiếc rằng âm thanh của linh hồn thì người thường vốn không thể nào nghe được.

“cô ấy tha thứ cho ngươi rồi đấy”-Thresh đứng bên cạnh nói, tất nhiên một tên quái nhân như hắn việc nghe được âm thanh của các linh hồn vốn rất bình thường.

Linh hồn của Quinn tiến lại thể xác của mình, cô bay lên sau đó hạ xuống thể xác của mình, Jarvan nhìn như vậy cực kì vui mừng, hi vọng Quinn sống lại sắp thành hiện thực, thế nhưng, có những thứ không dễ gì đạt được, ngay khi linh hồn của Quinn chạm vào thể xác của mình đột nhiên như có một thứ gì đó ngăn cản cả hai hợp lại. Linh hồn của Quinn bị bắn ra bên ngoài, bộ dáng cực kì sợ hãi nhìn chằm chằm vào Jarvan.

Jarvan quay đầu gấp rút nói với Thresh: “ chuyện gì xảy ra vậy?”

Thresh hừm một tiếng rồi đáp: “ Linh hồn của cô ta đã cách ly với thể xác trong một thời gian dài cho nên cả hai bắt đầu có sự phân ly liên kết với nhau.”

“vậy làm cách nào, mau giúp cô ấy quay lại với thể xác đi”-Jarvan giữ chặt hai vai của Thresh nói.

“đừng chạm vào ta”-thresh tỏ ra không thích thú với việc Jarvan chạm vào người mình, gạt tay hắn ra sau đó bước lại nhìn chằm chằm vào linh hồn của Quinn cười khà khà nói: “ đem linh hồn cô ta quay trở về thể xác cũng không khó lắm.

“xoạt”-đột nhiên Thresh quay người lại, lưỡi hái trên tay cắt vào da của Jarvan một vết thương lớn, máu chảy ra rất nhiều, Jarvan vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, hắn ta ngồi bệch xuống đất chỉ tay vào Thresh nói: “ ngươi…ngươi….”

“đừng nhiều lời, lấy máu của người bôi vào khắp cái xác kia đi.”-Thresh gằng giọng nói, trước giờ lão ta có nguyên tắc làm việc chính là hành động trước giải thích sau.

Jarvan không muốn chút chậm trễ ngay lập tức lấy máu của mình bôi khắp thể xác Quinn, khuôn mặt có chút nhợt nhạt do mất máu quá nhiều, Jarvan sau khi hoàn thành quay đầu hỏi Thresh: “ rốt cuộc ông định làm gì?”

“đứng ra ngoài, đừng có nhiều lời”-Thresh đặt lồng đèn của mình lên giường ngay cạnh Quinn, ngay sau đó ánh sáng từ bên trong chiếc lồng đèn kia phát lên mãnh liệt, như có một lực hút kì lạ, linh hồn của Quinn như bị điều khiển bay đến, ngay lúc này, tay phải của Thresh thò vào bên trong chiếc lồng đèn, khi tay hắn rút ra được bao bọc bởi một thứ ánh sáng màu xanh huyền ảo, tay phải nhanh như chớp chộp lấy cổ của linh hồn Quinn kéo vào bên trong thể xác của chính cô. Kế tiếp đó từ miệng của hắn tuông ra một luồng không kí quái dị tràn đến bao bọc lấy cơ thể của Quinn và Linh hồn chính cô….

“vù vù”-một thứ ánh sáng xanh nhạt tỏa ra từ cơ thể của Quinn.

“tích tắc tích tắc”-những chiếc đồng hồ ảo ảnh đột nhiên xuất hiện khắp căn phòng, những cây kim dài và kim phút xoay ngược…Thời gian đảo ngược, sự sống đảo ngược…

“ầm ầm”-một tiếng nổ lớn vang lên, trên bầu trời.

Những đám mây đen bắt đầu tan biến,gió bắt đầu ngừng thổi, không gian xung quanh yên tĩnh trở lại.

“thành công chưa?”-Ryze liền hỏi.

“tôi thấy linh hồn của Quinn tiến vào bên trong, không biết thành công hay không?”-Draven vuốt râu nói.

“bịch”-Zelian ngã bịch trên mặt đất, bộ dáng vô cùng mệt mỏi, trông cứ như ông lại già thêm vài chục tuổi nữa vậy, nếp chân chim hai bên mắt hiện rõ cả lên.

“ông không sao chứ?”-Nasus tiến lại đỡ Zilean đứng dậy.

“bịch”-Cánh cửa gỗ mở tung ra, mọi ánh mắt lập tức tập trung vào nó.

Thresh bước ra trước, đi sau lưng gã là Jarvan đang hai tay bế Quinn

“mau đến xem cô ấy thế nào”-Lux là người đầu tiên chạy lại gần Jarvan, kế tiếp đó là Poppy, Garen và tất cả những người khác.

“Jarvan, cô ấy sao rồi?”-Poppy lo lắng nói.

Jarvan mỉm cười nhìn mọi người xung quanh rồi nói: “ Quinn sống rồi…”

“oa….”-Tiếng hô lớn đầy sung sướng của mọi người xung quanh.

“thật là thần kì, không nghĩ được cô ấy đã sống lại”-Xerath lắc đầu cảm thán.

“Oa…oa…cảm động quá”-Amumu đột nhiên khó òa lên, nước mắt chảy ra tứ tung.

“Ha…ha….về ăn mừng thôi….tối nay chúng ta sẽ mở tiệc thật lớn.”-Xin Zhao vô cùng hứng thú nói.

“Mọi người…tôi có một chuyện muốn công bố.”-Jarvan nhìn những người xung quanh cực kì trịnh trọng.

……………….

Sảnh đường bên trong tòa nhà chủ chốt đóng quân của quân đội Liên Minh.

Lúc này tại đây có rất nhiều người đang tập trung, không biết Jarvan có việc gì cần tuyên bố.

Jarvan đứng trên cao nhìn mọi người xung quanh, hầu hết đều có mặt đủ trừ Quinn và Diana sức khỏe còn chưa phục hồi hẳn nên không có mặt. Hắn nói: “ Mọi người, hôm nay ta muốn nói một chuyện, hi vọng mọi người sữ tán thành chuyện này.”

“Jarvan, có chuyện gì cậu cứ nói thẳng”-Darius đứng gần đó nói.

Jarvan hít một hơi thật sâu nói: “ ta muốn từ bỏ chức chỉ huy Liên Minh.”

“cái gì?”-Garen và những người khác tỏ ra kinh ngạc.

“Hoàng tử, đang lúc dầu sôi lửa bỏng thế này sao ngài có thể đưa ra một quyết định động trời đến như vậy được?”-Viện trưởng học viện ma pháp can ngăn.

Jarvan lắc đầu nói: “ trong thời gian qua, ta cảm thấy rằng chức vị này của ta không hề xứng đáng,không đủ bản lĩnh để chỉ huy mọi người, những quyết định của ta chỉ mang ý kiến và suy nghĩ riêng cho bản thân , căn bản không nghĩ cho những người xung quanh, vì những quyết định sai lầm ấy ta đã khiến cho nhiều người gặp nguy hiểm, ta thực sự không xứng đáng với ngôi vị này.”

“thực ra ngài cũng đừng quá quan trọng chuyện ấy, trong chiến tranh sai lầm là lẽ thường tình bây giờ ngài sai nhưng ngài sẽ rút ra được những bài học cho mình, không ai hoàn hảo cả, không phải bây giờ tất cả đều ổn cả rồi sao?”-Vayne đứng gần đó nói.

Jarvan lắc đầu nói: “ mọi người đừng nói gì thêm nữa, trước đây ta đã làm nhiều điều sai trái, suýt chút nữa đã mất đi người còn gái mà mình yêu, mọi người nghĩ xem, đến cả người con gái mà mình yêu còn không giữ được thì làm sao xứng đáng vị trí này? Nhưng mọi người đừng lo, trước khi từ chức vụ này ta xin tiến cử một người khác, ta tin người này sẽ rất xứng đáng.”

“Jarvan, nếu cậu đã quyết định như vậy thì tôi không có ý kiến gì thế nhưng cậu không làm chỉ huy của chúng tôi thì ai sẽ làm đây?”-Garen hỏi.

“mọi người đừng lo, chuyện mọi người đang lo lắng tôi cũng đã tính trước, không ai ngoài John đủ khả năng đảm nhiệm vị trí này.”-Jarvan nhìn John, bây giờ trong mắt của hắn ta không hề còn chút gì hận thụ trước kia, Jarvan bây giờ đã nhận ra mục tiêu quan trọng nhất chính là đánh bại quân đội Hư Không đang chiếm đóng Valoran, mối thù cá nhân nhỏ bé ấy sao có thể so sánh được.

“tôi sao?”-John có chút kinh ngạc, thực ra với hắn việc ai làm chỉ huy không quá quan trọng, miễn sao có thể đoàn kết toàn bộ binh tướng bên dưới cùng nhau chống lại quân Hư Không là được rồi.

Jarvan gật đầu nói: “đúng vậy là cậu, hiện tại không ai xứng đáng hơn cậu cả, từ việc công phá được thành Throw cho đến thành Vuncan này, cậu đều lập những chiến công lớn, những kế sách mà cậu nghĩ ra thực sự quá tuyệt hảo, tất cả chúng tôi chưa ai được đọc hay được thấy những chiến thuật như thế trước đây, cậu nghĩ xem nếu cậu không xứng đáng thì ai đây?”-Jarvan nói đầy chân thật.

Swain gật đầu nói: “ Jarvan nói có lý, nếu như Jarvan đã quyết định nhường lại chiếc ghế chỉ huy cho John, thì ta không hề có ý kiến gì, ngài thì sao Darius?”

Darius gật đầu nói: “ John là thanh niên trẻ tuổi, trước giờ ta luôn ao ước có một thuộc hạ như thế, chỉ tiếc rằng cậu ấy không phải người Noxus mà thôi, để cậu ta làm chỉ huy liên minh ta vô cùng tán thành.”

“chúng tôi cũng thế”-Đại diện cho Ionia là Irelia và Bigewater city là Miss gật đầu đồng ý.

Jarvan nhìn sang bên những người Demacia và các bộ tộc , thành phố liên minh của Demacia nói: “ Ta thân là Hoàng tử của một đất nước nhân danh cho công lý, một hoàng tử của một đất nước như thế phải là một tấm gương cho những thuộc hạ của mình, thế nhưng ta lại để hận thù che đi đôi mắt, ta thực sự không dám tự nhận mình là hoàng tử của Demacia, ta chỉ mong mọi người cho ta một cơ hội chuộc lại lỗi lầm, hãy cùng nhau đưa John lên làm Chỉ huy của Liên Minh.”

Mọi người nhìn nhau, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Jarvan như vậy, có lẽ sau sự việc của Quinn Jarvan đã thay đổi, Garen và những người khác nhìn vào Xin Zhao, ông ấy là tể tướng của Demacia, lời nói cực kì có cân lượng, quyết định của ông ấy chính là quyết định của bọn họ, Xin Zhao trong đội mắt hiện lên vẻ sung sướng, ông vốn đã biết tất cả những chuyện Jarvan làm trước đây nhưng không muốn nói ra, ông biết với cái tính cách cứng đầu của hắn dù có nói cũng không ăn thua, phải để cho hắn tự nhận ra, sự việc thế này chính là đều mà Xin Zhao mong muốn, ông tiến lại thổ vai của Jarvan nói: “ làm người quan trọng nhất là biết nhận lỗi và sửa chữa, Jarvan, con đã trưởng thành rồi, được ta xin thay mặt cho tất cả các tướng của Demacia đồng ý đưa John lên thay thế vị trí của Jarvan trở thành chỉ huy của Liên Minh.”

“được lắm! vậy tối nay mở tiệc đi, ta sẽ đem những loại rượu ngon nhất ra chiêu đãi”-Gragas cười ha hã, vác cái bụng phệ tiến đến nói.

“được! chuẩn bị tiệc thôi”

“hôm nay thật sự có quá nhiều việc trọng đại mà”

“tối nay không say không về nhé”

…………………

Đêm buông xuống trong thành Vuncan, ở trung tâm của thành, đang tổ chức một buổi tiệc vô cùng lớn, John cầm trên tay một ly rượu đứng trước toàn thể các tướng trong liên minh nói lớn: “ lời đầu tiên tôi xin cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi tất cả đều đồng ý để tôi làm chỉ huy của Liên Minh chống lại quân đội Hư Không, đấy cũng là mục tiêu mà tôi cũng như mọi người đứng ở đây đều muốn hướng đến, đánh lui quân hư không dành lại hòa bình cho khắp Valoran, tôi xin thề với mọi người rằng tôi John quyết đem hết sức mình để thực hiện điều đấy. Thứ hai, mặc dù tôi là người đứng đầu liên minh và sẽ là thủ lĩnh của mọi người nhưng hi vọng mọi người đừng vì điều đó mà cảm thấy trở ngại, một khi đã gia nhập liên minh thì chúng ta không khác gì những anh em trong một nhà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu,sinh tử có nhau.”-Nói xong John liền uống ngay ly rượu trên tay.

“rắc”-John đập nát ly rượu xuống mặt đất như thể hiện ý chí của bản thân.

“hay cho câu sinh tử có nhau”-Darius vô cùng thích thú cầm ly rượu uống một ngụm hết sạch sau đó ném mạnh xuống mặt đất.

“rắc rắc rắc”-Irelia , Shen cho đến Darius, Xin Zhao cũng làm theo, tất cả đều trở nên vô cùng hứng thú, buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Tiếng đàn của Sona bay bổng điêu luyện khiến lòng người xao xuyến.

Tiếng hò hát nhộn nhịp cả thành Vuncan.

Cùng lúc này đây tại lâu đài nơi ở của Chúa tể, việc Tony đã chết tất cả đều biết, 9 vị đội trưởng lúc này đều trầm mặc không nói gì, Du Couteau nhìn vào chúa tể hỏi: “ chúa tể, có phải ngài đã biết chuyện John chính là truyền nhân của Sephiroth không?”

Chúa tể gật đầu nói: “ nhớ lại năm xưa vì một chút tức giận nhất thời ta đã mất đi một chiến tướng mà có lẽ chờ cả ngàn năm cũng không thể có được, khi hay biết John chính là truyền nhân của ông ấy, ta vô cùng muốn bắt hắn về phục vụ quân đội chúng ta như cái cách mà Sephiroth đã làm.”

“vậy tại sao người không nói ngay từ đầu để bọn thuộc hạ tính kế sách?”-Du Couteau khó hiểu.

“nếu nói ngay từ đầu thì các ngươi liệu có dám đối mặt với hắn hay không? Vả lại bây giờ sức mạnh của các ngươi đã mạnh hơn xưa rất nhiều, lại được sự hỗ trợ từ ta, nếu so với Sephiroth năm xưa các ngươi cũng không kém bao nhiêu, Tony, hắn là kẻ yếu nhất trong mười người các ngươi mà thôi, không cần lo lắng, vị trí đội trưởng đội 10 ngươi tự thu xếp đi Du Couteau”- Chúa tể bình thản nói.

“rõ”-Du Couteau không biết nói gì hơn đành gật đầu.

Chúa tể nói tiếp: “ bây giờ ta nghĩ 9 người các ngươi cũng nên xuất quân đi, cho chúng thấy thế nào là sức mạnh của 10 đội quân chủ lực.”

“thuộc hạ đã rõ”-Chín đội trưởng lập tức đứng dậy rời đi.

E rằng cuộc chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu, 10 đội quân chủ lực của Hư Không lúc này mới thực sự lộ diện, không biết thế nào nhưng cam đoan 1 điều, sức mạnh từ 10 đội chủ lực này mạnh gấp mấy lần những đội quân thông thường.
• Chương 39: Cầu Hôn

Ở thành Vuncan lúc này một bữa tiệc đầy sôi nổi đang diễn ra, có lẽ sau bữa tiệc này những ngày tháng tiếp theo của họ sẽ chẳng thể nào bình yên được.

“nâng ly”

“uống đi”

“uống đi”

“John, không phải ta đã từng nói rồi có một ngày chúng ta gặp lại sao?”-Jax tiến lại chỗ của John trên tay cầm một ly rượu cười nói.

John nhìn Jax cười đáp: “ phải, cái hôm chúng ta gặp nhau ấy có lẽ là cái duyên, nếu không gặp được ông chắc tôi cũng chẳng thể nào có được thanh Gươm của vị vua vô danh ấy.”

“ha….ha….”-Jax cười ha hả nói: “ là thanh gươm ấy chọn cậu mà, vả lại lúc tìm được thanh gươm ấy ta đã biết nó không phải thứ tầm thường gì rồi, à, lần này gia nhập liên minh ta có đem theo vài thứ vũ khí cậu có muốn xem không?”

“được, dẫn ta đi xem”-John tỏ ra vô cùng thích thú.

Jax nhanh chóng dẫn John đến nơi đặt xe ngựa của mình, đừng thấy cỗ xe ngựa ấy nhỏ mà cứ nghĩ bên trong đựng không nhiều, thực chất bên trong ấy là cả một núi vũ khí mà Jax đã chuẩn bị. Chả là trước khi gặp John, đúng hơn là lúc ông ấy có được thanh gươm của vua vô danh đã vô tình biết được tương lai sắp tới thế nào cũng có chiến tranh rất lớn sẽ xảy ra, vì vậy đợi đến sau khi trao thanh gươm cho người được chọn sẽ lập tức đi đến những nơi mình đã nghiên cứu trước đó để thu thập nguyên liệu và chế tạo các loại vũ khí. Hôm nay chính là cái ngày ông ấy đem những thành quả của mình đến Liên Minh trao lại cho những người cần đến nó, giúp họ chống lại quân đội Hư Không hiếu chiến và tàn ác.

“thật là nhiều, không ngờ ông cũng có loại không gian chứa đựng cực kì quý hiếm này”-John kinh ngạc nhận ra, cỗ xe ngựa của Jax được bao bọc bởi một trận pháp không gian, trận pháp này cực kì hiếm và rất ít người biết, sau khi thi triển trận pháp này không gian xung quanh sẽ trở nên rộng hoặc hẹp tùy theo người tạo ra nó, tất nhiên đã là không gian trận pháp cho nên nhìn từ bên ngoài vẫn không khác gì bình thường.

“ồ, đây là thứ gì vậy?”-John kinh ngạc nhìn vào một cây cung đang treo trên vách xe ngựa.

“cuồng cung Runnan!”-Jax liền trả lời.

“còn đây là gì?”-John hứng thú nhìn vào một dây chuyền hình cây thánh giá.

“dây chuyền chữ thập, một loại trang sức mang trong mình sức mạnh phép thuật cực kì đặc biệt, phải vất vả lắm ta mới chế tạo ra được thứ đó đấy”-Jax cười đáp.

“Jax, ông thật tuyệt, không ngờ những thứ thế này một mình ông có thể tạo ra được những thứ này đấy.”-John vô cùng ngạc nhiên nói.

“không hẳn mọi thứ ta đều tạo ra đâu, trong này hơn một nửa là ta đi thu thập được trong suốt thời gian đi phiêu bạt khắp nơi, ví dụ cuốn Di Thư Cổ này, ta vô tình kiếm được nó dưới một gốc cây cổ thụ ngàn tuổi.”-Jax cầm lên một cuốn di thư nói.

John gật đầu rồi xem một vòng, ánh mắt dừng lại tại một chiếc hộp gỗ, bên ngoài hộp gỗ ấy được thiết kế vô cùng tinh xảo, nét chạm khắc phải nói là không chút sai sót.

Jax thấy John đang chú ý đến chiếc hộp gỗ đầy cũ kĩ kia ông ấy liền tiến đến cầm lên nói: “ cậu biết bên trong chiếc hộp gỗ này đựng thứ gì không?”

John lắc đầu cười nói: “ cho dù bản lĩnh có cao những tôi cũng không có khả năng nhìn xuyên vật thể được đâu hì hì”

John liền nói: “ bên trong này đựng tổng cộng 10 chiếc nhẫn, ta tìm được nó bên trong một chiếc hang nằm sâu trong một khu rừng sương mù, xung quanh chiếc hộp ấy là vô số các bộ hài cốt ta đoán tất cả họ trước khi chết đã chiến đấu với nhau vô cùng kịch liệt chỉ để chiếm được những chiếc nhẫn bên trong chiếc hộp này.”-Nói xong Jax mở chiếc hộ gỗ ấy ra, mười chiếc nhẫn sáng chói hiện ngay trước mặt John, mười chiếc nhẫn ấy không khảm những viên đá quý giá, cũng không được làm bằng vàng hay kim cương gì tuy nhiên những họa tiết trang trí trên chiếc nhẫn ấy thực sự quá tuyệt, có thể nói người tạo ra 10 chiếc nhẫn chắc chắn là một bậc thầy trong việc thiết kế. Những đường cong điêu khắc, những chi tiết dù cho nhỏ nhất cũng không thể nào tìm ra lỗi, John cầm lấy chiếc hộp đôi mắt sáng ngời đầy thích thú.

Jax thở dài nói: “ từ sau khi có được 10 chiếc nhẫn này ta liên tục nghiên cứu chúng nhưng đến nay vẫn không thể nào tìm ra được cái gì đặc biệt bên trong, không biết nó chứa thứ gì mà nhiều người phải bỏ cả mạng sống chỉ để có được nó nhỉ?”

John cười nói: “ Jax, ông cho tôi những chiếc nhẫn này nhé?”

“ừm, nếu cậu thích thì cứ lấy, à tôi còn có nhiều thứ muốn cho cậu xem lắm, ủa đâu rồi….”-Ngay khi Jax vừa quay người lại thì cũng là lúc ông nhận ra John đã không còn bên trong cỗ xe ngựa được nữa rồi, Jax thở dài nói: “ tên này bỏ đi cũng nhanh thật, không biết hắn có hứng thú gì với mấy chiếc nhẫn ấy nhỉ?”

John cầm chiếc hộp gỗ chạy thẳng về phòng của mình, hắn đã quyết định rồi, hắn sẽ trao những chiếc nhẫn ấy cho những cô gái của hắn, tạm thời chưa nói đến sức mạnh ẩn chứa bên trong 10 chiếc nhẫn kia nhưng mỗi việc mười chiếc nhẫn ấy rất giống nhau về bên ngoài và được điêu khắc thiết kế vô cùng tinh tế cũng đủ để hắn thích thú rồi. Bây giờ chỉ cần có cơ hội hắn sẽ trao nó cho các cô gái kia mà thôi.

“cốc cốc”-Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên khiến John giật cả mình lập tức lấy vài chiếc nhẫn cất vào người sau đó bỏ chiếc hộp gỗ ấy vào tủ áo, tốt nhất là đừng để ai nhìn thấy đặc biệt là mấy cô gái kia, ai không biết chứ hắn thì biết rất rõ tính cách của bọn họ, cứ thấy thứ gì đẹp đẽ là quyết tâm có cho bằng được, nếu để phát hiện quá sớm như vậy đâu còn gì thú vị nữa.

John cố gắng tỏ ra như không có việc gì, nói lớn: “ vào đi.”

Người bước vào bên trong chính là Nami chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn cười nói: “ John…sao anh không tiếp tục tham gia buổi tiệc cùng mọi người?”

John ờ ờ vài tiếng rồi nói: “ tại vì anh đã là chỉ huy của liên minh rồi từ nay về sau sẽ đảm nhiệm những công việc vô cùng khó khăn cho nên quay về phòng suy nghĩ những chuyện sắp tới sẽ xảy ra.”

“anh vất vả quá Nami không giúp gì được”-Nami tỏ ra hơi chút buồn rầu.

John tiến lại vuốt mái tóc của Nami rồi nói: “ đừng nói thế, không phải hiện giờ em đang làm rất tốt mọi việc hay sao? Em đã giúp anh rất nhiều rồi, à..em giấu gì sau lưng vậy?”

John nhận ra hai tay của Nami đều đang để ở phía sau lưng, giống như cô ấy đang che giấu điều gì đấy.

Nami cúi đầu đưa tay về phía trước, trên tay cô cầm một chiếc áo khoác vải, trên đó thêu khá đơn giản, Nami đỏ mặt nói : “ Nami mới học được từ Sona chút ít khả năng may áo, không đẹp lắm nhưng muốn tặng anh John nhân ngày anh lên làm Chỉ Huy Liên Minh.”

“tặng ta sao?”- John cực kì kinh ngạc trước giờ có ai tặng những món quà thế này cho hắn đâu cơ chứ, John thực sự vô cùng cảm động.

John cười nói: “Nami, giúp anh mang vào xem, áo của em may chắc chắn rất đẹp.”

Nami nhìn hắn, hai má đỏ ửng nói: “ Nami may áo cho anh nhưng chưa đo kích trước sợ rằng sẽ không vừa.”

John không bận tâm chuyện đó cười nói: “ đừng lo, Nami may cho ta nhất định sẽ rất vừa, nào giúp ta mang vào đi.”-John hai tay dang rộng.

Nami gật đầu sau đó cầm chiếc áo khoắc mặc lên người hắn, chiếc áo ấy thật sự rất vừa vặn với thân hình của John lại vô cùng thoải mái khi mặc nữa, John hứng thú nói: “ nó vừa thật, Nami, em thật giỏi,”-John nằm lấy tay của Nami đột nhiên sắc mặt Nami có chút nhăn lại, chi tiết nhỏ này không thể nào thoát khỏi mắt của John, hắn lập tức đưa tay của Nami lên xem, lòng bàn tay của Nami có vô số các vết thương nhỏ nhỏ chi chít, những vết thương này là do trong quá trình may áo cô vô tình để những mũi kim đâm vào tay.

Nami rút tay lại nói: “ không có gì đâu, mai mốt sẽ hết ngay ấy mà.”

John nhìn Nami,việc làm của cô thực sự khiến hắn cảm động vô cùng khuôn mặt của Nami vẫn ửng đỏ nhưng nhìn dáng vẻ của cô có lẽ cô không muốn cho John biết chuyện cô bị thương thế này, nhưng cô càng làm như thế John càng cảm động hơn, hắn nắm nhẹ lấy tay cô nói: “ Nami, em đối với anh thật tốt…”

Nami lắc đầu nói: “ không có gì đâu, các chị em khác rồi cũng sẽ làm việc này như Nami thôi, Nami chỉ muốn tặng anh một món quà gì đó thôi mà. John hứa với Nami một chuyện!”

“mười chuyện cũng hứa, em nói đi”-John mỉm cười nói.

“đừng bao giờ rời xa Nami.”-Nami chân thật, đôi mắt long lanh như mặt nước mùa thu nhìn vào hắn, câu nói này sao quen quá, John cả người như run lên, hắn không đáp, chỉ tiến đến ôm chặt lấy Nami phóng thẳng lên bầu trời đầy sao và ánh trăng tỏa sáng đêm nay.

John ôm Nami đứng giữa không trung, hắn sử dụng sức mạnh của mình phủ dưới chân hai người một lớp màn năng lượng vô hình giúp cả hai có thể đứng vững như đứng trên mặt đất, Nami vô cùng sợ hãi, vốn dĩ trước giờ cô chưa bao giờ bay cao như thế này.

John đột nhiên quỳ nửa người xuống trước mặt Nami, hành động này khiến cô giật mình, hai mắt ngơ ngác nhìn hắn, miệng còn chưa nói ra được câu nào thì John đã từ trong người lấy ra một chiếc nhẫn được điêu khắc và trang trí vô cùng tinh xảo.

“Nami, em sẽ làm vợ của anh chứ?”

Mặt trăng đêm nay như một dĩa ngọc trên không trung. Ánh trăng như những giọt nước rắc xuống những ngoi nhà tầng tầng lớp lớp sương trắng như những chuỗi ngọc.Những căn phòng,mái nhà được tưới gội dưới ánh trăng vạn vật đều yên tĩnh,thỉnh thoảng có vài tiếng kêu của thú vật......

Lúc này trên mặt của Nami đẫm đầy nước mắt cô vừa kinh ngạc vừa sung sướng, John nhìn cô một cách đắm đuối nói: “ đây là một chiếc nhẫn đặc biệt chỉ có duy nhất John ta sở hữu, những ai đeo chiếc nhẫn này vào sẽ trở thành vợ của ta, Nami em muốn làm vợ của ta chứ?”

“John…anh ….anh…”-Nami thực sự không nói nên lời.

Dưới ánh trăng ấy,Nami khuôn mặt đẫm nước mắt,những giọt nước mắt dưới ánh trăng phẳn chiếu trông cô thêm phần diễm lệ,môi mấp máy run run,một hồi lâu mới nói được một câu: “ anh nói là thật chứ? Nami sẽ trở thành vợ của anh John”

Ánh mắt mông lung ngấn nước nhìn chằm chằm vào John ,hắn mỉm cười chỉ tay lên trời đáp: “Trên có ông trời chứng dám,ta John thực lòng muốn lấy Nami làm vợ.”

Một cảm giác xúc động không gì tả nỗi trào dâng,cái cảm giác này không biết dùng ngôn từ nào có thể diễn đạt được. Nami trả lời trong hạnh phúc: “ Em đồng ý”.

John nở nụ cười nhìn Nami, nâng bàn táy trái của cô lên sau đó đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út, đứng lên nhẹ nhàng ôm Nami vào lòng John nhẹ nhàng nói: “ Nami, từ này về sau em đã trở thành vợ của anh, anh sẽ bảo vệ và bên cạnh em suốt đời, không ai có thể tách rời chúng ta cả.”

Đến bây giờ Nami vẫn chưa thoát ra được cái cảm giác lân lân kia,cô bị động “ừ” một tiếng.

“Nami giờ đã trở thành vợ của anh rồi, anh nói gì Nami cũng nghe theo…”-Nami hạnh phúc ôm chặt hắn, dựa vào bộ ngực ấm áp kia nói.

(thử tưởng tượng đi, một người thanh niên trao nhẫn cho 1 người con gái ngay dưới ánh trăng tròn sáng cả bầu trời…đẹp nhỉ)...
• Trang: <<1...7172737475...88>>
 
XÂY DỰNG MỘT WAPSITE GIẢI TRÍ MIỄN PHÍ CHO DI ĐỘNG
VeChai321.Xtgem.Com

1/6/5708