Old school Easter eggs.


logo
WAPSITE GIẢI TRÍ DI ĐỘNG
VeChai321.Xtgem.Com


Hành Trình Huyền Thoại Phần 2
» Thể loại: Truyện Dài
» Đăng lúc: 28/07/16 11:14:17
» Post by: Admin
» Lượt xem: 152362 Views


Những Kim tự tháp lớn trôi nổi trên bầu trời trên sa mạc Shurima. Nguồn gốc của các cấu trúc được ngập tràn trong bí ẩn và chúng được cho là cực kỳ nguy hiểm. Tuy nhiên, có những người tin rằng các kim tự tháp ấy chứa đầy kho báu không kể xiết. Cho dù vì lợi nhuận, kiến thức, hoặc đơn giản là vì thú vui, nhiều nhà thám hiểm thực hiện các nỗ lực để khám phá bí mật của kim tự tháp. Cho đến nay trên thế giới chỉ biết đến một vài người sống sót sau khi khám phá được kim tự tháp tại đây, trong đó có Ezreal.

“nhìn kia, những kim tự tháp trôi nổi trên không trung, làm sao nó có thể làm được như vậy nhỉ?”- Sivir mặc dù ở tại Shurima khá lâu nhưng chung thủy trước giờ cô chưa một lần đặt chân vào trung tâm của sa mạc cả, khi thấy những kim tự tháp trôi nổi trên không trung, cô không thể nào tránh được con mắt kinh ngạc cùng cảm xúc dâng trào.

Với John đây là lần thứ 2 hắn quay lại đây, nhìn những kim tự tháp như thế hắn cũng không thể nào kiềm chế được cảm xúc ùa về.

Ở phía xa xa, trước cánh cửa ra vào của Kim tự tháp Tori- đây là kim tự tháp to nhất và cũng là kim tự tháp vĩ đại nhất trong quần thể các kim tự tháp nổi tại Shurima, Nasus hai mắt nhíu lại nhìn vua sa mạc đang chạy về phía này, lão cảm thấy vô cùng kì lạ, vốn dĩ vua sa mạc rất ít khi chạy đến đây, bởi xung quanh các kim tự tháp luôn tồn tại một loại năng lượng bí ẩn khiến cho bất kì loài sinh vật nào tiến gần sẽ bị ảnh hưởng.

“khè”- Cuối cùng Vua sa mạc cũng kêu lên vài tiếng khó chịu, Sivir thì không hiểu chuyện gì nhưng John thì biết rất rõ, hắn cũng đã ở đây một thời gian nên cũng hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra với Vua sa mạc, John xoay đầu nói với Sivir: “ chúng ta xuống đây rồi đi bộ vào thôi, Con bọ cạp này sẽ không thể tiến thêm được.”

Sivir không hiểu chuyện lắm nhưng cũng gật đầu, Vua sa mạc nhanh chóng đưa cô và con lạc đà xuống bên dưới, sau đó xoay người biến mất vào bên trong cát vàng.

John dẫn đầu tiến thẳng đến kim tự tháp trung tâm, Sivir đi theo phía sau, thật may mắn làm sao khi vừa tiến vào bên trong bọn họ đã nhìn thấy Nasus đang đứng trước cửa, ông ta cũng đang nhìn cả 2 với ánh mắt khó hiểu.

Nasus tiến lại trước mặt John và Sivir nghiêm túc hỏi: “ Sivir? Cô đến đây có việc gì? Còn cậu thanh niên này là ai?”- Nể tình việc mình Sivir có quen biết nên khi gặp cả 2 Nasus không tỏ ra quá đáng sợ.

Sivir cười chào hỏi: “ đã lâu chúng ta không gặp, từ sau trận chiến với Chúa tể hư không? Ngài vẫn khỏe chứ?”

Nasus mỉm cười đáp: “ nhìn ta đứng ở đây là biết ta rất khỏe rồi, nhưng cô đến đây có việc gì?”

Sivir đáp: “ chẳng là thế này, cậu thanh niên này muốn tìm ông cho nên tôi dẫn cậu ta tới đây.”

“tìm ta?”- Nasus khó hiểu đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá John, đột nhiên ông cảm thấy cái thân hình này có chút gì đó khá quen quen, đứng gần cậu ta cũng cho ông một thứ cảm giác gì đó khá là quen thuộc nhưng khi nhìn cái khuôn mặt là lạ kia lại khiến sự đa nghi của ông biến mất ngay, Nasus hỏi: “ cậu tìm ta có việc gì?”

John cố gắng giữ chặt cảm xúc nói: “ liệu chúng ta có thể vào bên trong nói chuyện được không? ở nơi này nắng nóng quá.”

Nasus nhìn sang Sivir thấy cô gật đầu tỏ ý tin tưởng người thanh niên này, Nasus và Sivir cũng có thời gian chiến đấu cùng với nhau cho nên ông không chút nghi ngờ gì, gật đần dẫn cả hai bào đại sảnh của kim tự tháp, Nasus nói: “ ta chỉ có thể cho hai người vào đến đây thôi, còn vào sâu bên trong thì không thể được.”

Sivir cười hì một tiếng đáp: “ chúng tôi vào bên trong làm gì chứ!”

John hít một hơi rồi nói: “ Ta đã được nghe uy danh của nhà thông thái sa mạc từ lâu thật sự hôm nay được gặp khiến ta cảm thấy rất là vinh dự.”

“Ha…ha…”- Nasus đột nhiên cười lớn nói: “ đừng có nịnh bợ ta, cậu có việc gì cần hỏi cứ hỏi, nể tình quen biết Sivir, những gì ta biết sẽ nói, tuyệt đối không dấu diếm.”

“những gì tôi muốn hỏi cũng không có gì quá to tát cả, chả là tôi muốn ngài kể một chút về trận chiến cuối cùng với chúa tể hư không?”- John hỏi câu này tưởng chừng như là một câu bình thường nhưng để trả lời được câu hỏi đó Nasus buộc phải kể lại trận chiến cuối cùng kia, chỉ cần như thế là hắn sẽ biết ông ấy có thực sự bị ảnh hưởng bởi sức mạnh bí ẩn của Ralaw hay không?

“Cậu đi một đoạn đường xa như vậy chỉ để hỏi ta chuyện này thôi hay sao? Tất nhiên là ta nhớ rất rõ mọi chuyện xảy ra vào cái ngày định mệnh kia rồi, ngài Ralaw của chúng ta đã hi sinh toàn bộ sức mạnh của bản thân để tiêu diệt tên chúa tể Hư Không John. Ta nghĩ chuyện này đã được viết thành sách rồi chứ, làm sao cậu không biết được nhỉ?”- nhìn cách nói và cử chỉ của Nasus, John nhận ra rằng ông ấy không hề có chút gì gọi là nói dối cả, khi nghe những lời này hắn thực sự rất là hụt hẫng, trước lúc lên đường cứ nghĩ còn chút cơ hội vì Nasus là một nhà thông thái của sa mạc, phép thuật cổ xưa đầy mình nên ông ấy sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng thật đáng buồn sự thật không như hắn nghĩ.

Nhìn bộ dáng của John có chút là lạ, Sivir vội lắc vai hắn nói: “Roger, anh sao vậy?”

“à không có gì!”- John mỉm cười lắc đầu sau đó hỏi: “ Nasus ngài biết Malzahar chứ?”

Nasus gật đầu đáp: “ tất nhiên, ta và ông ta quen biết nhau mà, cậu muốn hỏi gì về ông ta sao?”

“ông biết ông ta hiện giờ đang ở đâu không?”- John lập tức hỏi, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi nhìn Nasus, nếu gặp lại cha hắn hi vọng tình cảm cha con sẽ giúp ông ấy nhớ lại mọi việc.

“ầm…”- đột nhiên ngay lúc này một tiếng nổ vang lên từ bên ngoài.

Sivir đứng bật dậy kinh hãi nói: “ không lẽ nơi này bị tấn công sao?”

“Nasus, mau ra đây, quyết chiến đi, Nasusss….”- Một giọng nói khủng khiếp vang lên từ bên ngoài.

Nasus vung tay ngăn cản Sivir lại rồi giải thích: “ không sao đâu, cô và bạn của cô cứ ngồi yên trong này, hãy để ta giải quyết…”

Nói xong đến đây, từ lòng bàn tay của Nasus xuất hiện một cây quyền trượng, John kinh ngạc nói: “ Đấy là ai vậy? Trông có vẻ rất nghiêm trọng.”

Nasus cười đáp: “ Là thằng em trai của ta.”

“Anh em? Không lẽ Renekton cũng ở đây?”- John kinh ngạc, Sivir cũng kinh ngạc.

Nasus gật đầu nói: “ cũng đã hơn 4 năm rồi, cuộc chiến của hai anh em ta vẫn chưa kết thúc, thật đáng buồn khi để hai người thấy cảnh này, thật sự xin lỗi.”

Nói xong Nasus cất bước ra bên ngoài, Sivir và John cũng không thể ngồi yên ở bên trong nên đi theo phía sau….


• Chương 7: Âm Mưu Hèn Hạ

“Ầm” ( tiếng va chạm của 2 loại binh khí)- Khi hai loại binh khí va vào nhau một chấn động khủng khiếp lan tỏa khắp sa mạc, đất cát bắn tứ tung, hàng loạt các kim tự tháp chao đảo không yên.

“ha…”- John và Sivir kinh ngạc nhìn cuộc chiến trước mặt.

Nasus hóa khổng lồ, Renekton cũng hóa khổng lồ, cuộc chiến của hai kẻ khổng lồ mạnh nhất Shurima đang diễn ra ngay trước mắt hai người.

Các đó không xa, một cái vỏ sắt bí ẩn được đặt ngay giữa sa mạc, bên trong chiếc vỏ sắt kia có 4 người đang ngồi, một kẻ trong đó chính là Cancer mà chúng ta đã gặp ở thành phố Abaz.

“Đội trưởng, ngài cũng ác quá chứ…dám đưa cả hai tên đáng sợ kia thành thứ tiêu khiển.”- tên thuộc hạ có mái tóc xù, ở bên cạnh cười nói.

“các người nghĩ trò chơi chỉ dừng lại ở đây thôi hay sao? Hôm nya chúng ta có hai vị khách không mời mà đến, tại sao không để họ gia nhập cuộc chơi nhỉ”- Cancer điềm tĩnh nâng tách trà vừa uống vừa nói.

“ồ, chắc hẳn ngài đã có mọi kế hoạch rồi?”- Lần này là một cô gái trẻ có gương mặt khá xinh đẹp, mái tóc vàng óng cực kì mê người ngồi gần đó lên tiếng.

“không phải ngài Ralaw đã ra lệnh cho chúng ta toàn quyền được thực hiện các trò chơi tiêu khiển hay sao? Cứ làm theo lệnh ngài ấy thôi…”- Cancer vẫn bộ dạng đó trả lời.

“Kẻ ác siêu đẳng sẽ sử dụng những kĩ năng siêu đẳng để thực hiện tội ác, kẻ thông minh thì chỉ cần cái đầu là đủ san phẳng bất cứ chướng ngại nào, cứ làm theo những gì đội trưởng Cancer đã nói, chúng ta sẽ có rất nhiều trò vui để xem đấy”- một gã trung niên to con lực lưỡng ngồi gần đó nói với vẻ rất tôn sung gã Cancer này.

“Bọn chúng đang đánh nhau kìa, khi nào mới tiến hành kế hoạch?”- Tên cuối cùng trong bốn người thuộc hạ của Cancer là một thanh niên có gương mặt rất lạnh nhạt, da mặt hắn trắng bệch y như người không có máu vậy, thật là kinh!

Trở lại với cuộc chiến!

“a”- Nasus hô lớn một tiếng, cây trượng to lớn trong tay từ trên cao đập mạnh xuống.

Renekton cũng gào lên một tiếng đầy khí thế, vũ khí trên tay chém đến mạnh mẽ ngăn cản cú đánh của Nasus, chấn động mạnh mẽ làm mặt đất dưới chân hai người họ nổ tung.

“chết đi!”- Renekton lùi lại hai bước sau đó hung hăng lao đến, chém mạnh về phía trước, khí lực mãnh liệt truyền vào vũ khí trên tay chém thành một luồng sóng năng lượng không thể ngăn cản.

“ầm”- Nasun nhún chân nhảy thẳng lên trên cao tránh né, cây trượng đầy uy lực bổ mạnh từ trên cao xuống đầu của Renekton. “ầm”- lại một tiếng nổ nữa vang lên, Renekton nhanh nhẹn lắc mình tránh né một chiêu chí mạng của Nasus.

Khi Nasus rơi xuống đất, từ phía xa Renekton như một quả tên lửa húc thẳng vào bụng của ông, đôi mắt đỏ kè đầy chiến ý, khuôn mặt Nasus tỏ ra đau đỡn dữ dội, đầu gối đưa lên nện thẳng vào mặt người em trai của mình.

“thật là kinh khủng”- Sivir sắc mặt đầy vẻ sợ hãi thốt lên.

John vẫn đứng yên bất động quan sát trận chiến của hai người.

Hai bên tiếp tục tấn công liên tục, kẻ này đánh ra một chiêu kẻ kia liền đáp trả một chiêu, không bên nào nhường bên nào, một cuộc chiến mà cái chết của cả hai luôn đặt trên một sợi dây mỏng manh có thể rơi bất cứ lúc nào.

“rầm rầm rầm”- cái âm thanh va chạm liên tục của hai thứ binh khí to lớn vang lên khắp trung tâm sa mạc Shurima.

“Tại sao họ lại chiến đấu với nhau như vậy chứ? Không phải họ là anh em với nhau sao? Tại sao mỗi đòn đánh đều như muốn lấy mạng của nhau vậy?”- Sivir hai chân run rẩy đứng không vững ngã trên mặt đất mà hét lớn.

“bọn họ cứ đấu với nhau như vậy suốt 4 năm nay sao?”- John mặc dù bề ngoài rất bình tĩnh nhưng bên trong lại không phải như thế, hắn nhìn trận đánh này của cả hai thực sự khiến lòng như thắt lại.

“có gì đó không đúng ở đây?”- John đã nghĩ như vậy.

“Nasus”

“Renekton”

“ầm”- Cả hai lao vào nhau như hai gã điên, vũ khí trên tay sớm đã bị đánh bật đi, bây giờ cuộc chiến trở thành một đấu võ tay không.

“chết đi”- Nắm tay Nasus được bao phủ bởi một luồng lửa phép thuật mạnh mẽ đấm thẳng vào ngực của Renekton. Ngược lại nắm tay của Renekton cũng được bao phủ bởi một luồng năng lượng sa mạc đấm thẳng vào bụng của Nasus. Hai quyền cùng đấm vào người đối phương, một tiếng gào lên đau đớn phát ra từ cả hai.

Một tiếng “ầm” vang lên, hai cái cơ thể khổng lồ ngã bịch trên mặt cát vàng, cơ thể của họ dần dần thu nhỏ lại, Renekton cố sức bò dậy nhìn người anh trai của mình gầm lên nói: “Vẫn kiên quyết ngăn cản ta sao? hà…hà…”.

“Đó là lý do ta phải đánh bại ngươi, để bảo vệ Đại Thư Viện”- Nasus vừa thở dốc vừa nói.

“696 trận đấu”

“696 trận hòa”

“cứ đợi đấy Nasus, sớm thôi, ta sẽ đánh bại ngươi để tiến vào Đại Thư Viện”- Renekton hét lớn một tiếng sau đó lập tức biến mất.

“Khi nào ta còn ở đây thì đừng mơ có chuyện đó xảy ra”- Nasus cố gắng ngồi dậy rồi sau đó xoay người tiến về phía kim tự tháp Tori.

“Nasus!”- Sivir và John chạy nhanh ra đỡ Nasus quay trở về, ông ta cũng không ngăn cản hành động của hai người, khi vào bên trong đại sảnh, đặt Nasus ngồi dựa lưng vào bờ tường cạnh đó, John hỏi: “ vừa nãy chúng tôi nghe hai người nói về Đại Thư Viện? Chuyện này là sao?”

Nasus thờ dài nói: “ không biết từ đâu, thằng em trai của ta biết chuyện bên trong Đại Thư Viện của kim tự tháp Tori có cất dấu một quyển sách ghi lại một loại phép thuật cổ xưa, thông qua phép thuật cổ xưa đấy có thể tiêu diệt được những kẻ có tâm địa đen tối bên trong.”

Sivir vốn không phải người hiểu biết gì nhiều, nghe Nasus nói vậy cô vội nói: “ như vậy không tốt sao? Những kẻ mang tâm địa xấu đều phải chết, như vậy thế giới này sẽ trở nên trong lành hơn rất nhiều.”

“không phải đâu!”- John lắc đầu đáp: “ không như cô nghĩ đâu Sivir,bản chất của con người luôn luôn tồn tại hai mặt tốt và xấu. Vì vậy dù là con người tốt đến mức nào thì đôi khi họ cũng nghĩ đến những chuyện không tốt đẹp gì. Khi sử dụng loại phép thuật đấy, nó không hề nhận diện được ai tốt ai xấu mà chỉ cần biết trong tâm của họ có đen tối là lập tức họ bị tiêu diệt… nếu chuyện này xảy ra e rằng rất nhiều người vô tội sẽ chết.”

Nasus nhìn John một lúc rồi gật đầu nói: “ đúng như cậu ta nói, nhưng quan trọng nhất chính là việc trong Đại Thư Viện không hề có thứ sách nào như thằng em trai ta nói cả.”

“Không có!”- John lẫn Sivir kinh ngạc giật mình.

“chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám ở đây”- John nghi ngờ nghĩ ngợi trong đầu.

“phải ! không có”- Nasus chắc chắn nói.

“ộc..ộc…”- Bỗng nhiên ông ho ra vào bụm máu cả người trở nên yếu hơn rất nhiều, trận chiến vừa rồi đã khiến ông ta gần như kiệt sức. Vậy mà suốt 4 năm nay Nasus cứ như vậy mà chiến đấu với người em trai của mình, không quan tâm đến sức khỏe của bản thân.

“Nước, Sivir ngoài lạc đà có nước, mau lấy nước vào đây”- John nói với Sivir với vẻ đầy lo lắng.

Cô gật đầu một cái sau đó chạy thật nhanh ra bên ngoài mở những chiếc ba lô đang đeo trên lưng con lạc đà kia rồi cầm vào vài chai nước đưa cho Nasus uống.

“ực ực ực”

“cảm ơn’- Nasus cảm thấy vết thương đang dịu lại liền cảm ơn hai người họ, như nhớ ra điều gì đó Nasus vội nói: “ khi nãy cậu có hỏi ta về chuyện của Malzahar đúng không? Giữa cậu và ông ấy có quan hệ gì sao?”

John không muốn cho Nasus biết quan hệ giữa hắn và Malzahar, ngộ nhỡ có hiểu lầm ở đây chắc chắn hậu quả sẽ rất lớn, John nhanh trí đáp: “ tôi có một số việc cần nhờ ông ấy tiên đoán.”

“vậy à! Hành tung của ông ta bí hiểm vô cùng, không ai biết ông ta đang ở đâu cả, kể cả ta..” Nasus lắc đầu nói.

“nói vậy ông cũng không biết ông ấy ở đâu sao? Không lẽ ông ấy không đến tìm ông dù chỉ 1 lần?”- John hỏi liền một lần 2 câu, bộ dáng xem chừng khá gấp gáp, Nasus và Sivir cũng cùng tỏ ra kinh ngạc nhìn John. Như biết mình đã tỏ ra hơi quá lố nên hắn cười vài tiếng, Nasus lắc đầu đáp: “ thật đáng tiếc, từ sau trận chiến cuối cùng với Chúa tể Hư Không John, ông ấy không đến gặp ta một lần nào nữa cả.”

John tỏ ra đầy buồn bã thở dài một tiếng.

Sivir nhìn Nasus rồi nói: “ có thật ông và em trai của mình đã chiến đấu như vậy suốt 4 năm rồi không?”

Nasus cười khổ đáp: “ cứ nhìn các vết tàn phá bên ngoài các kim tự tháp quanh đây là cô sẽ hiểu…4 năm trời chiến đấu không phân thắng bại, nhưng nó vẫn không bao giờ từ bỏ ý định của mình.”

“như thế thật là dài…”- Sivir cảm thán đáp.

“đối với con người thì đó thực sự rất dài nhưng đối với những chiến binh sinh ra và lớn lại tại các kim tự tháp này mà nói, 4 năm chỉ như một cái chớp mắt mà thôi”- Nasus vừa uống nước vừa nói.

“về trận chiến vừa rồi, nếu như tôi không cảm nhận sai thì hình như hai người đánh nhau không đơn giản chỉ là vì Đại Thư Viện?”- John nói câu này ra khiến Nasus kinh ngạc cực độ, hai con ngươi đen của ông nhìn chằm chằm vào John như muốn biết thực sự người thanh niên trước mặt này là ai? Đến từ đâu?

Sivir thì không hiểu gì vội hỏi hắn: “ vậy không phải vì Đại thư viện thì là vì cái gì, Roger?”

“là Danh dự của một chiến binh, nắm quyền quyết định tại Sa mạc Shurima”- John lại một lần nữa làm cho Nasus kinh hoảng đến mức đứng bật dậy, không cần biết vết thương trên người thế nào nhưng những gì hắn vừa nói ra thực sự khiến ông kinh hãi vô cùng.

Sivir thì chỉ biết nhìn John xong lại nhìn Nasus, cô hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nasus hít sâu một hơi sau đó bình tĩnh ngồi xuống trả lời: “ cậu thật sự có một đôi mắt cực kì hiếm có, không phải ai cũng có thể nhìn sâu vào tận vấn đề như cậu được, ta đây vô cùng khâm phục.”

John không đáp chỉ cười.

Nasus nói tiếp: “ đúng như cậu nói, cuộc chiến này không đơn giản chỉ là bảo vệ Đại Thư Viện, mà còn là cuộc chiến dành lấy danh dự của tộc người thú Bảo vệ Các Kim Tự Tháp suốt cả ngàn năm. Trận chiến này kẻ nào thắng sẽ được các vị vua đời trước trao quyền nắm giữ sức mạnh bên trong các kim tự tháp, kể cả Đại Thư Viện. Vì lẽ đó nên ta nhất định không thể để thua được.”

“hiểu rồi!”- John gật đầu hiểu ra vấn đề, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa biết lý do vì sao Renekton lại cho rằng bên trong đại thư viện có loại phép thuật khủng khiếp kia, hay có kẻ nào đó ở phía sau giật dây?

Sivir nhìn xung quanh cảm thấy kì lạ nói: “nhưng mà xung quanh đại sảnh này có rất nhiều xương người, không lẽ trước đây ở đây có rất nhiều sinh sống?”- Sivir liếc nhìn đống xương khô quanh đó khó hiểu, John lúc này mới để ý đến đống xương trắng quanh đó, cũng có thắc mắc như Sivir.

“ha…ha…không phải đâu, đấy đều là xương của bọn ngu ngốc muốn vào kim tự tháp trộm kho báu cả đấy, chỉ có điều, chưa kịp làm gì thì đã ngủm củ tỏi trước những cái bẫy phép thuật ở đây rồi.”- Nasus cười ha hả rồi chỉ tay về phía John nói: “ này chàng trai, ngươi không có ý định vào đây ăn trộm gì chứ?”

“không không…ha..ha…”- John lắc đầu cười, hắn biết Nasus đang nói đùa mình nên cũng không chút bận tâm.

“ư”- Đột nhiên hai mắt của Nasus mở căng hết cỡ, mồ hôi tuôn ra như suối, chân tay của ông co quắp lại…. “phụt”- một búng máu lớn phun ra từ miệng Nasus.

Sự việc diễn ra quá mức đột ngột, John và Sivir gần như chết lặng khi nhìn thấy Nasus phun đầy máu trên mặt đất, chân tay co quắp không chút sức lực…

“a…chất độc…là là độc bọ cạp…”- Nasus khó khăn nói, ông đưa ánh mắt đầy vẻ tức giận nhìn John, chỉ thẳng tay vào mặt hắn mà căm hận nói: “ là ngươi đã hạ độc ta, những bình nước ngươi đưa đều chứa chất độc bọ cạp…”

“không…Nasus…ông…ông hiểu lầm rồi, tôi không hề làm chuyện đó…”- John cố gắng minh oan cho bản thân nhưng tiếc rằng Nasus không nghe những gì hắn nói, ông ta cố sức nắm lấy cây quyền trượng của mình đập đến, nhưng toàn thân trúng độc khiến ông không thể nào tung ra một đòn mạnh mẽ được.

“Nasus, hãy tin chúng tôi, chúng tôi không làm chuyện đó…”- Sivir cũng cố gắng giải thích.

“im đi…các người đi đến đây bằng Vua sa mạc, bây giờ thứ độc ta dính cũng chính là độc của nó, các người còn chối được sao? Sivir, thật sự ta đã sai lầm khi tin tưởng cô, tại sao cô lại muốn hại ta chứ? ọc…”- Nasus tiếp tục phun máu, máu của ông màu từ đỏ nay đã chuyển thành đen, chất độc đã ngấm dần vào bên trong cơ thể.

“Nasus, đừng cử động, chất độc sẽ lan nhanh hơn đấy…”- John lo lắng nói.

“Renekton không bao giờ làm chuyện này, ta biết tính của nó, nó chúa ghét làm những chuyện bỉ ổi như thế, Sivir có thể cô không làm nhưng kẻ đi theo cô chắc chắn làm, hắn và ta không quen biết, cô và hắn cũng không thân quen gì, cô có cam đoan rằng hắn không hại ta ?”- Nasus cố sức đứng dậy gầm lên nói.

“ta…ta…”- Sivir thực sự quá khó xử, cô không biết phải trả lời thế nào…

“ta phải giết mày…”- Nasus hung hăn lao đến, quyền trượng trên tay sáng rực một luồng hỏa diễm, thế nhưng bước đi được ba bước thì Nasus đã lập tức ngã rầm trên mặt đất…da bắt đầu thâm tím lại…

“Khốn kiếp, là kẻ nào làm chuyện này! Không phải Renekton thì là kẻ nào….là kẻ nào?”- John hét lớn đầy phẫn nộ.

“vậy thì là ai? Roger, tôi tin anh không làm những chuyện như vậy”- Sivir hai mắt đỏ kè nói.

“Có kẻ đã đứng sau làm mọi chuyện thế này, hắn cũng là kẻ đã giật dây chuyện giữa Nasus và Renekton..”- John nói ra suy nghĩ của bản thân.

“Nasus…ra đây, chúng ta lại quyết chiến một trận nữa nào…ra đây”- Giọng nói khủng khiếp của Renekton vang lên ở bên ngoài. Khuôn mặt Sivir đầy vẻ kinh hãi, trận chiến trước hai người mới đánh xong cách đây cũng chừng 1 giờ đồng hồ thôi mà, tại sao lại tiếp tục đánh nhau nhanh như vậy?

“Nó lại đến…”- Nasus gắng sức đứng lên.

“dừng lại Nasus, vết thương của ông”- Sivir lo lắng ngăn cản Nasus.

“ta không thể từ chối trận chiến này, nếu như ta không ra mặt xem như ta đã thua, ta tuyệt đối không thể thua như vậy.”- Nasus cố sức nói.


• Chương 8: Cơn Thịnh Nộ Của John(Phần 1)

“dựng lại đi Nasus, vết thương của ông, dừng lại đi”- Sivir khóc lóc cầu xin nhưng ông ấy vẫn nhất quyết cầm vũ khí lên để ra chiến đấu.

“còn ngươi”- Nasus đột nhiên nhìn sang John, cái ánh mắt lạnh lùng đầy lòng thù hận ấy khiến lòng người tê tái.

“Phép thuật cổ đại, phong ấn”- Nasus hét lớn một tiếng, ở dưới chân John đột nhiên xuất hiện một trận đồ phép thuật xoay chuyển với liên tục, từ năm góc của trận đồ kia phóng ra 5 sợi dây xích trói lần lượt vào tay trái, tay phải, chân trái chân phải và cổ của John khiến hắn bị cố định chặt trên mặt đất không thể nhúc nhích.

“Đừng cố sức mà thoát ra, ngươi càng dùng sức nó sẽ càng siết chặt hơn, đợi sau trận chiến này ta sẽ về tính sổ với ngươi sau.”- Nasus nói xong lập tức bước từng bước nặng trĩu ra bên ngoài, ở trong này Sivir cố sức tiếp cận John nhưng không thể nào làm được, cứ mỗi lần cô muốn đến gần đều bị trận đồ chấn lui ra.

Nasus đứng đối mặt với Renekton, dù cho cơ thể đang cảm thấy đau đớn khủng khiếp nhưng ông vẫn cố sức chịu đựng, đây là trận chiến bảo vệ sinh mạng của cả trăm ngàn người, nhất định không thể thua.

“Mày hôm nay xung quá nhỉ Renekton, vừa đánh xong lại muốn đánh tiếp”- Nasus cố tỏ ra bình thường nói.

“Phải, hôm nay ta rất xung, nhất định sẽ đánh bại ngươi, Nasus”- Renekton gào lên một tiếng sau đó lao đến tấn công Nasus như vũ bão, ai mà ngờ được trận chiến trước cả hai đều bị thương vậy mà bây giờ chiến lực lại dũng mãnh đến như vậy.

“ầm ầm ầm”- va chạm của hai loại binh khí khiến mặt đất rung chuyển liên tục, Nasus vừa đánh vừa nghiến răng chịu đựng.

Lúc này John đang ra sức nghĩ cách thoát khỏi cái trận đồ giam cầm này, hắn không thể nhucsh nhích dù chỉ là một chút.

“khốn kiếp, không thể nhúc nhích…a….a..”- John vô cùng phẫn nộ liên tục sử dụng sức mạnh để thoát khỏi những sợi xích nhưng như đúng Nasus đã nói hắn càng dùng sức thì những sợi xích càng siết chặt hơn.

“khốn kiếp, là kẻ nào đã sử dụng cách thử hèn hạ như vậy? Nếu biết để ta biết được nhất định không tha…khốn kiếp…”

“Roger…cố lên tôi sẽ tìm cách giúp anh thoát khỏi đó”- Sivir đứng dậy cầm lấy vũ khí trên tay liên tục tấn công vào các sợi xích nhưng không thể làm nó đứt ra được

“phập”- một dòng máu đỏ bắn thẳng lên bầu trời sa mạc, một tiếng hét thảm vang lên đầy thống khổ…tất cả đều lọt vào mắt, vào tai của John. Hai con ngươi đen của hắn rung động kịch liệt.

“Nasus! Không thể nào…”- Sivir đứng yên như một bức tượng, nước mắt chảy dài..

“Cuộc chiến này, đã chấm dứt…thời đại của ta có lẽ đã hết…”- giọng nói của Nasus như vang lên bên tai của John và cả Sivir.

“Á”- John hét lớn một tiếng đầy phẫn nộ, hắn điên cuồng vận chuyển sức mạnh bên trong cơ thể nhưng không thể nào thoát khỏi những sợi xích, hắn cứ làm như vậy liên tục, mặc cho những sợi xích siết chặt trên cơ thể đến nỗi máu chảy đầy nhưng hắn vẫn không ngừng làm…

“Roger…”- Sivir hoảng hốt nhìn hắn, cô thực sự không hiểu sao cậu ta lại phẫn nộ đến mức như thế, giữa Nasus và anh ta đâu có quan hệ gì. Đều này cũng dễ hiểu mà thôi, đối với John, bọn họ không khác gì những người anh em cả, trước đây khi còn kề vai sát cánh cùng với nhau hắn đã luôn nói đến vấn đề này, những người cùng chiến đấu với hắn không khác gì những anh em trong cùng một gia đình cả. Bây giờ khi thấy Nasus gặp nguy hiểm còn hắn không thể làm được gì, cái cảm giác ấy thực sự quá khó chịu.

“há…ha….ha…..”-Một tiếng cười của người phụ nữ đột nhiên vang lên ngay trước cửa vào kim tự tháp Tori, ánh mắt của John và Sivir lập tức nhìn về nơi đó, đập vào mắt họ là một cô gái tóc vàng xinh đẹp cùng với một người thanh niên có gương mặt lạnh lẽo, làn da trắng như không có máu. John và Sivir đều kinh ngạc thốt lên: “ các ngươi là kẻ nào?”

“Không phải các người đang tìm bọn ta sao?”- tên thanh niên có gương mặt lạnh lẽo kia cười đáp.

“a…là các ngươi…các ngươi là những kẻ đã hạ độc Nasus!”- John phẫn nộ hét lớn.

“không cần phải cáu gắt lên như thế đâu, dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi của chỉ huy bọn ta mà thôi, chất độc ấy không đủ để lấy mạng của ông ta đâu mà lo…”- Cô gái xinh đẹp kia lên tiếng.

“rắc rắc rắc…”- Các khớp ngón tay của John vang lên liên tục, hắn đang thực sự phẫn nộ.

“khốn kiếp, đừng nghĩ ta sẽ tha cho hành động của các ngươi.”- Sivir vung vũ khí lao đến tấn công bọn chúng, thế nhưng cô còn chưa kịp làm gì cô gái tóc vàng bên kia miệng lâm râm đọc vài câu chú ngữ khiến mặt đất nhão ra như bột, hai chân Sivir bị khóa chặt.

“trận chiến của hai gã đó, cứ để chỉ huy bọn ta lo, còn với hai người các ngươi…Ầm”- Tên có khuôn mặt lạnh lẽo đang bước đến cạnh John, đột nhiên hắn biến mất ngay khi đang đi, đến khi hắn xuất hiện lại thì đã ở cạnh John, chân phải vung lên đập mạnh xuống bụng hắn một cái rầm thật mạnh, mặt đất dưới cơ thể John như bị nứt toát ra, nếu như hắn không có thân thể cứng như kim cương thì giờ đây chắc đã thành cám rồi.

“ồ, cũng có bản lĩnh”- Gã thanh niên kia thấy một chiêu của mình không dứt điểm được John liền có đôi chút kinh ngạc.

“Roger!”- Sivir hét lên một tiếng xoay người ném chiếc bum-mê-răng trên tay thế nhưng cô gái tóc vàng nhanh như chớp đã xuất hiện trước mặt cô, một nụ cười tà ác hiện lên. “bịch…bụp”- liên hoàn đấm đá nện thằng vào người của Sivir khiến cô không thể nào làm gì được, đôi chân đã bị khóa, muốn tránh né cũng không thể.

“Chết đi! Chết đi!”- Ở bên kia tên thanh niên cứ liên tục dùng sức mạnh của mình đá vào cơ thể của John, những tiếng nổ, tiếng chấn động cứ vang lên liên hồi, mặt đất dưới lưng hắn sớm đã bị chấn nát.

“ọc…”- John phun ra một búng máu, toàn thân đầy thương tích, dù là cơ thể cứng rắn nhưng cứ bị tấn công một cách bị động thế này hắn cũng khó lòng cầm cự được.

“Á”- tiếng thét của Sivir vang lên đầy thảm thiết, cô gái tóc vàng kia ra tay quá nặng, toàn thân của Sivir be bét máu, bị một cước của cô ả đá bay vào bức tường cạnh đó.

“Bụp”- tên thanh niên kia cúi người, bàn tay của hắn chụp thẳng lên mặt John rồi cười nói: “ nghe cho kĩ đây, trước tiên hãy tự trách chính bản thân mình đã quá sui khi dính vào chuyện này, vốn dĩ các người đã an toàn nếu không đến gặp Nasus, chỉ tiếc rằng nếu để một tên nào sống sẽ làm hỏng kế hoạch của chỉ huy bọn ta, cho nên…xin lỗi nhé, ta không thể để ai trong hai người các ngươi sống được.”

“ầm”- nói xong hắn ta liền đẩy tay thật mạnh, đập thẳng đầu của John xuống mặt đất.

“khốn kiếp…ta mà thoát khỏi mấy sợi xích này đừng hòng để tên nào sống sót…”- John dù đau đớn những cũng ghiến răng nói cho bằng được.

“còn nói được à, vậy ta để cho ngươi không nói được nữa luôn…chết đi…chết đi…”- tên thanh niên này thoạt nhìn còn rất trẻ thế nhưng tâm địa thực sự quá ác độc, mỗi chiêu hắn tung ra đều đầy sát ý đối với John…những tiếng nổ vang lên liên tục không chấm dứt.

“Roger!...Roger…”- Sivir liu riu con mắt đau đớn nhìn John bị gã ta hành hạ, cô căm hận bản thân mình quá yếu ớt không thể giúp gì cho hắn.

“ồ, cô cũng dai quá a, vẫn chưa chịu ngủm à…”- Cô gái tóc vàng kia ung dung đặt mông ngồi trên người của Sivir cười nói: “ ta sẽ chưa giết cô vội đâu, cứ từ từ thưởng thức cái chết của bạn cô đi…ha…ha…”

…………………

“Hà…hà….hà…..”-tiếng thở dốc của Renekton vang ra như tiếng gió hú giữa sa mạc.

“Cuối cùng ta cũng đánh bại được, cuối cùng ta cũng thắng…ha…hà…”- Renekton nhìn Nasus nằm bất động trong vũng máu của chính mình phía trước mà thì thầm....
• Trang: <<1...1314151617...64>>
 
XÂY DỰNG MỘT WAPSITE GIẢI TRÍ MIỄN PHÍ CHO DI ĐỘNG
VeChai321.Xtgem.Com

1/2/152362