Hành Trình Huyền Thoại Phần 2
» Thể loại: Truyện Dài» Đăng lúc: 28/07/16 11:14:17
» Post by: Admin» Lượt xem: 152315 Views
“Ầm”- câu nói như tiếng sấm nổ vang tai, Jarvan IV kinh hãi nhận ra anh ta đã từng nghe qua câu nói này trước đây.
“Scorpio”- Taurus đáp xuống, nhìn xác Scorpio đang bắt đầu hóa thành cát bị gió cuốn bay đi.
“Rống”- Taurus điên cuồng gào rống thật mãnh liệt, chấn động toàn bộ khuôn viên của cung điện, đôi mắt đỏ rực đầy gân máu.
“Phì phì phì”- Hai chiếc mũi bò bắn ra liên tục những làn khói đen, Taurus đang thực sự phẫn nộ, hắn ta nhìn quanh một vòng liếc thấy Jarvan IV như người mất hồn đang nằm trên mặt đất, nhưng hắn không thèm ra tay với anh ta, ánh mắt lại đảo đi nơi khác. Taurus gầm lên hét vang: “ Ta sẽ giết ngươi để báo thù cho Scorpio!”
“vù”- Taurus nhún người bay đi, lần theo hơi thở của John mà bám theo.
“Jarvan IV”- Max và Garen có mặt ngay sau đó, cả hai lo sợ rằng Taurus đến trước sẽ làm gì đó với Jarvan nhưng thật may là hắn không làm gì cả.
Garen tiến lại đỡ lấy Jarvan IV lo lắng nói: “ Jarvan IV, cậu sao rồi? Jarvan IV…”
“Một kiếm vung lên, vạn người cuối đầu”- Garen cậu thấy câu nói này quen không?
“Cái gì?....”- Vẻ mặt kinh hãi của Max hiện lên, lần đầu tiên Garen chứng kiến vẻ mặt đầy kinh hãi của Max như vậy.
Garen còn chưa kịp hỏi chuyện gì với cậu ta thì Max đã xoay người phóng đi về hướng những người anh em của mình.
“Là Cha….là cha….cha đã quay về…câu nói quen thuộc của cha mà các mẹ vẫn thường truyền lại…”
Garen nhìn Max rời đi sau đó lại nhìn Jarvan IV và nói: “ Nếu tôi nhớ không nhầm thì đấy là câu nói của Ralaw, không lẽ cậu ấy đã xuất hiện ở đây hay sao?”
Jarvan IV lắc đầu: “ Không phải Ralaw, tuyệt đối không phải cậu ta. Garen cậu có nhớ cách đây 4 năm, chúng ta cũng đã từng nghe Ralaw nói câu này trước mặt toàn bộ mọi người dân ở Demacia trong một lần cậu ta đến nơi này. Nhưng lần đó tôi không chút nhận ra niềm kiêu hãnh tột độ trong câu nói ấy, nhưng lần này khi nghe những câu nói y hệt từ chính cậu ta tôi lại cảm thấy niềm kiêu hãnh của một chiến binh đang bừng cháy. Chuyện này là rốt cuộc là sao? Garen, tôi thực sự không hiểu gì cả.”
Garen cũng không biết phải giải thích thế nào, với anh ta thân phận của người thanh niên tên Roger kia quá bí ẩn, từ đầu đến cuối cậu ta luôn ra sức giúp đỡ mọi người nhưng lại không yêu cầu phải trả lại bất cứ thứ gì….liệu trên đời còn có người tốt như vậy hay sao?
“Tôi thấy được, trong ánh mắt ấy tràn đầy sự cô đơn và đau khổ? Cậu ấy chắc chắn đã trải qua những chuyện mà người bình thường như chúng ta không thể tưởng tượng được!”- Jarvan IV ôm đầu nói.
“Đây là gì vậy?”- Garen thở dài một tiếng, ánh mắt bắt đầu để ý thấy viên thủy tinh cầu mà Jarvan IV đang nắm trong tay.
Nghe Garen hỏi, Jarvan IV liền đáp: “ Là thủy tinh cầu ghi âm lại những gì Scorpio trước lúc chết, đây là bằng chứng quan trọng để chúng ta lật tẩy được thủ đoạn của Marco.”
“Vẫn là cậu ấy giúp chúng ta sao? Roger…rốt cuộc cậu là ai?”- Garen nhìn về phía chân trời xa xa mà than thở.
“Rào! Rào!”- Những cơn mưa nặng hạt bắt đầu đổ xuống.
Sau khi cơn mưa tạnh cũng là lúc mọi chuyện bắt đầu đi vào hồi kết của nó, nhờ có thủy tinh cầu ghi âm lại giọng nói của Scorpio trước lúc chết, mà mọi người dân Demacia cùng các binh sĩ hiểu ra rằng tất cả đã bị Marcos và Scorpio lợi dụng. Một cuộc truy lùng Marcos nhanh chóng diễn ra ngay sau đó, chưa đầy 1 giờ, Marcos và những tên thuộc hạ thân tin của hắn đã bị bắt lại, cái vẻ mặt tràn đầy sợ hãi kia thật không giống với một Marcos kiêu ngạo ngày nào.
Về tình trạng của Jarvan IV với sự hỗ trợ từ Anna và Ariel các vết thương trên người của anh ta đã nhanh chóng hồi phục. Cuộc chiến này, là một cuộc chiến vô nghĩa, người Demacia tự giết người Demacia, thương vong không thể đếm hết. Uy thế của một nước lớn giảm đi trông thấy.
Đối với hình phạt dành cho Marcos: Tử hình!
Mọi người lại bắt tay cùng nhau xây dựng lại một Demacia đầy rực sáng, đại diện cho công lý và chính nghĩa.
Ba ngày sau!
Tại một đỉnh núi cai cách Thủ đô Demacia không xa, từ nơi này có thể dễ dàng nhìn thấy mặt trời lặn và toàn cảnh Demacia bên dưới.
Lux một mình ngồi trước ngôi mộ của Galio, cô thẩn thờ một lúc rồi cười nói: “ Galio, cậu còn nhớ nơi này chứ? Ngày xưa khi tôi muốn trốn khỏi thủ đô, lần nào cậu cũng giúp tôi và chở tôi đến đây. Nơi này chưa khá nhiều kỉ niệm vui vẻ của chúng ta. Cậu hãy ở đây nghỉ ngơi, nơi này có thể ngắm hoàng hôn rất đẹp đấy, cậu rất thích ngắm hoàng hôn mà đúng không?”
“Lux!”- Ezreal từ phía sau gọi nhẹ tên của cô.
Lux đứng dậy mỉm cười xoay người đi về phía Ezreal và nói: “ Chúng ta về cung điện thôi!”
Tối hôm đó một bữa tiệc lớn diễn ra tại cung điện để cảm ơn sự giúp đỡ của những người đã ra tay giúp đỡ Demacia vượt qua hiểm cảnh. Không chỉ ở cung điện mà khắp nơi trên thủ đô đều tổ chức tiệc, họ cho rằng bữa tiệc sẽ xua đuổi những điều không may và những nỗi buồn trước đó.
Giữa đêm, sau khi bữa tiệc đã kết thúc, Max về lại phòng của mình, chừng 5 phút sau 10 người anh em của mình lần lượt bước vào bên trong. Dù là bữa tiệc với đầy đủ rượu và thức ăn nhưng trên khuôn mặt của 11 người có mặt ở đây không ai giống như đã quá chén.
Bruce lên tiếng nói: “ Max, anh bảo mọi người trong bữa tiệc không được uống say và sau khi tiệc ta sẽ tập trung tại phòng là thế nào?
Max nhìn quanh một lượt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Cha của chúng ta đã quay trở về!”
………………
Trở lại với John và Razer.
“Tên chết bầm này, muốn ta lột da róc xương ngươi không!”- Razer ở trên vai của John điên tiết liên tục mắng chửi vì cái tội dám bỏ đi mà không ở lại ăn tiệc.
“Phụt”- John bất ngờ rơi xuống một gốc cây, liên tục ho ra máu, sắc mặt tái xanh vô cùng mệt mỏi, thấy John như vậy Razer lập tức ngậm miệng không nói nữa, cu cậu lo lắng hỏi: “ Không phải ngươi bị ta chửi đến mức hộc máu chứ.”
“Rủa còn không sợ chửi thì ăn thua gì?”- John cười cười vút ve đầu của Razer.
“Phụt”- John lại một lần nữa ho ra máu, máu của con người bình thường màu đỏ, và máu của John cũng như vậy, nhưng giờ đây không hiểu sao máu của hắn lại chuyển thành màu đen.
Razer sợ hãi nói: “ Này, ngươi bị cái gì vậy? Đừng làm ta sợ nha, ngươi chết thì lấy ai kiếm đồ ăn cho ta? Ta sẽ mất đi một người thuộc hạ sao? Đừng chết…”
John cốc nhẹ lên đầu của Razer đáp: “ Không chết được đâu, ta bị trúng độc rồi, khốn kiếp thật, chỉ một chút lơ là đã bị tên Scorpio kia ám toán, cái đuôi của hắn toàn chất độc.”
“Vậy ta phải làm sao? Phải làm sao?”- Razer nhảy lên hớt hãi.
“Bình tĩnh, tạm thời ta đã cắt đuôi được con bò kia, nhưng xem ra nơi này vẫn không an toàn.”- John nhìn quanh khu rừng, từ Demacia bỏ đi hắn phóng như bay không quan tâm đến phương hướng, giờ đây bản thân đang ở đâu hắn cũng hoàn toàn không thể nào biết được.
“Rào rào…”- Đột nhiên một cơn mưa rừng rậm đổ xuống, cơn mưa mạnh như thác nước đổ từ trên cao khiến cơ thể hắn vô cùng khó chịu.
“Á”- John đột nhiên hét lớn một tiếng, chất độc bọ cạp trong người bắt đầu phát tác, những mảng da đổi thành màu đen trông vô cùng ghê rợn.
“Không hay rồi, phải tìm chỗ nào ở trước đã…”- Razer nhảy dựng lên lo lắng nhìn quanh.
“Bịch”- John bất ngờ ngã rầm xuống mặt đất và bất tỉnh.
Razer vô cùng hoảng sợ, từ lòng bàn tay bắn ra một luồng năng lượng dịu nhẹ bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của hắn, nhưng vẫn không thể nào đẩy lùi được chất độc bên trong cơ thể.
“Đừng bỏ ta mà, tên cờ hó…ngươi bỏ ta lại rồi lấy ai nướng thịt cho ta…đừng bỏ ta mà….”- Razer lung lay cơ thể của John khóc lóc, lần đầu tiên nó cảm thấy sợ hãi thật sự.
“Chớp chớp”- Một đôi mắt sáng rực xuất hiện sau những bụi cây gần đó.
“Chớp chớp”- hai ba, bốn…rất nhiều các đôi mắt to trong khác cũng lần lượt xuất hiện.
Hết Quyển 2
Quyển 3: Sóng Gió Cuộc Đời
• Chương 1: Bandle City(Phần 1)
Sau sự kiện Demacia hợp tác cùng với quân cách mạng để dành lại thủ đô và quyền cai trị vương quốc từ tên phản nghịch Marcos. Valoran bắt đầu diễn ra những trận bão táp phong ba mà không ai có thể lường trước được. Thế cuộc của Valoran đột ngột xoay trục 360 độ, tạo thành hai thế lưỡng cực một bên là đi theo và ủng hộ Ralaw, một bên là đi theo và ủng hộ quân cách mạng.
Thực hiện lời hứa trước lúc hợp tác với Max và quân cách mạng, Jarvan IV lệnh cho toàn bộ các thành phố không được ngăn cản quân cách mạng ra vào đồng thời xem quân cách mạng không khác gì quân đồng minh. Do Garen trước đó đã đưa thủy tinh cầu ghi âm lại giọng nói của Scorpio cho toàn bộ người dân ở Demacia nghe cho nên hiện tại người dân ở Demacia tỏ ra mất hết lòng tin vào thuộc hạ của hắn Ralaw, tuy nhiên điều này vẫn chưa thể giải quyết được phần lớn niềm tin của người dân Demacia vào Ralaw cho nên Garen và Jarvan IV liên tục sử dụng cách đánh tâm lý vào những người đó, bọn họ truyền tai nhau chuyện Ralaw hiện tại vốn không phải là Ralaw của 10 năm trước…người này đồn người kia cuối cùng ai ai cũng biết được, cách đánh tâm lý này đã thành công. Và đám người Jarvan IV cũng tin rằng những gì họ truyền ra đều là sự thật.
Do đó Demacia đã tạm thời bình ổn để xây dựng lại thủ đô bị tàn phá trong cuộc chiến lần trước, chuẩn bị cho những thử thách kế tiếp.
Cách đó rất xa, xa đến nỗi không thể biết được là bao nhiêu…ở trong khu rừng hoang dã không có tên, những tiếng gào rống thê lương vang lên đầy đau khổ.
Tiến lại gần hơn một chút, tiếng khóc thê lương kia phát ra từ một con thú nhỏ lông trắng vô cùng đáng yêu, hai bàn chân trước của nó nắm lấy ngực áo của người thanh niên đang nằm trên mặt đất mà liên tục khóc lóc. Ai thấy phải cảnh này cũng không thể kiềm chế được cảm xúc.
“Xoạt xoạt”- Từ đám bụi cỏ xung quanh, hơn mười người tí hon, quần áo phủ kín từ đầu đến chân, những đôi mắt lấp lánh chớp động nhìn con thú bé nhỏ gào khóc.
“Hức…”- Con thú bé nhỏ ấy ngoài Razer ra thì là ai đây, lỗ tai của nó cực kì thính, ngay khi phát hiện ra đám người lùn kia lập tức ngừng khóc, bốn chân trụ vững trên mặt đất, ánh mắt cực kì đáng sợ nhìn chằm chằm vào đám người tí hon vừa xuất hiện.
“Nó đáng sợ quá…”- Người thủ lĩnh của đám người tí hon hơi run sợ khi thấy Razer nhưng rồi ông ta lại điềm tĩnh nói: “ Đừng sợ, bọn ta là người tốt, có thể cho bọn ta xem chủ của ngươi được không, có thể bọn ta sẽ cứu được cậu ta.”
“Chủ?”- Hình như Razer rất kỵ với bất cứ ai dám xem nó là thú nuôi của John, nhưng tình hình trước mắt của John là vô cùng nguy cấp, Razer là một con thú thông minh nó lập tức nén lại điều đó gật đầu và tránh sang một bên.
Người thủ lĩnh của đám người lùn kia bước lại từng bước từ từ đến chỗ của John, ánh mắt liên tục cảnh giác với Razer, bởi đơn giản ông ta cũng rất sợ hãi với con thú nhỏ bé trông rất dễ thương này.
Khi đến cạnh John, lão ta đột nhiên giật bắn người, sự sợ hãi lan tràn khắp khuôn mặt già nua, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Đám thuộc hạ của lão ở phía sau, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gã đội trưởng suy nghĩ rất nhanh trong đầu: “ Nếu lúc này ta manh động e rằng con thú này sẽ không tha…phải thật bình tĩnh, nên gọi trưởng lão đến đây, ông ấy phép thuật đầy mình chắc chắn có thể khống chế được nó.”
Lão đội trưởng cổ nặn ra nụ cười nói với Razer, bây giờ ngươi ở lại đây một lúc, bọn ta sẽ đi gọi trưởng lão của bọn ta đến, ông ấy phép thuật rất cao có thể sẽ giúp được cậu ta.
Razer tuổi đời còn nhỏ, đương nhiên không thể hiểu được suy nghĩ của lão đội trưởng, nó gật đầu rồi sau đó nhảy lên ngực của John, nằm trên đó để bảo vệ hắn.
Lão đội trưởng quay trở về với nhóm người của mình, mặc cho bọn họ đang liên tục hỏi lý do vì sao mà lão lại tỏ ra sợ hãi đến như vậy, lão ta chỉ đáp lại đúng 1 câu: “ Mau đi mời trưởng lão đến đây, cứ bảo với ngài là có chuyện lớn cần ngài giải quyết.”
“Rõ”- Hơn 5 tên thuộc hạ tức tốc xoay người chạy thật nhanh vào bên trong khu rừng.
Razer vẫn nằm trên ngực của John, ánh mắt tuyệt đối không tách khỏi gã đội trưởng của nhóm người lùn kia nửa mét.
“Xì xào xì xào”- Chừng 10 phút sau, từ đám bụi cỏ cạnh đó 5 tên thuộc hạ lúc nãy được phái đi đã quay trở lại, lần này bọn chúng dẫn theo một lão già với khuôn mặt vô cùng hiền từ, lỗ tai của lão ta rất khác với lỗ tài bình thường của con người, nó dài và dựng thẳng đứng, chùm râu trắng bạc dài đến gần mặt đất, trên tay cằm một cây trượng gỗ có đính các viên ngọc đủ màu sắc lấp lánh.
“Trưởng lão là….”- Gã đội trưởng cung kính chạy đến cạnh lão già kia nhưng ngay khi lão già ấy vừa trông thấy Razer đang nhìn lão, lập tức cả người lão run lên. Tuy nhiên, lần run lên này khác với lần run của gã đội trưởng, nó không phải là run lên vì sợ hãi mà run lên ở đây giống như đã phát hiện ra điều gì đó khiến lão sung sướng cực độ.
“Bịch”- Cây gậy gỗ trên tay cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất, đám người xung quanh lại nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi! Tổ tiên ơi, cuối cùng cũng tìm được rồi!”- Lão già ấy bước từng bước run run tiến đến chỗ của Razer, cái khuôn mặt nhỏ bé đáng êu ấy cũng hơi bị bất ngờ, nó không hiểu lão già xuất hiện trước mắt kia có phải bị điên hay không.
“Trưởng lão, người thanh niên đang nằm kia có gương mặt rất giống với chúa tể hư không mười năm về trước!”- Gã đội trưởng chạy vội đến bên cạnh vị trưởng lão, nói nhỏ vào tai của ông.
“Sao?”- Lão lại kinh ngạc, cố gắng kiềm nén cảm xúc trong lòng, đảo mắt để ý gương mặt nhợt nhạt của John đang bất tỉnh.
Razer lỗ tai rất thính, cuối cùng nó cũng hiểu lý do vì sao gã đội trưởng kia lại cho người kêu lão già này tới, hóa ra hắn đã đoán được thân phận của John. Bốn chiếc móng vuốt nhanh chóng xòe ra thủ thế để có thể tấn công bất cứ lúc nào.
“Giống quá, nhất định là nó…”- Vị lão già trưởng lão kia lập tức đưa tay về phía trước và nói: “ Đừng giận dữ, bọn tôi nhất định không làm hại bạn của người, xin hãy bình tĩnh.”
Razer nhận ra sự chân thành trong đôi mắt của lão già nên lập tức thu vuốt lại, nó nhảy khỏi người John, hô lớn: “ Lão già, mau chữa trị cho anh ta, bằng không ta giết sạch…”
“Rầm”- Gã đội trưởng và thuộc hạ của lão gần như té xỉu, đây là lần đầu tiên bọn chúng nghe thấy một con thú biết nói tiếng người, kinh ngạc đến mức khó lòng tiếp nhận ngay được. Nhưng lão già trưởng lão thì lại rất khác, hình như lão biết trước chuyện gì rồi thì phải, khi nghe thấy Razer cất tiếng nói nước mắt lão cứ chảy ròng ròng trên má, miệng thì cứ lẩm bẩm: “ Tìm được rồi, mấy vị tổ tiên ơi, bọn con đã tìm được rồi…”
Không để tốn thời gian thêm được nữa, lão già lập tức tiến lại gần John, đặt bàn tay già nua lên trên ngực hắn, nhẹ nhàng truyền một chút năng lượng của bản thân vào bên trong để tra xét, lão ta kinh ngạc nhận ra, khi sức mạnh phép thuật của mình đi vào lục phủ ngũ tạng thì như có một thứ gì đó đẩy mạnh năng lượng của lão ra ngoài không cho tiếp cận, không nên tốn sức vô ích, lão chuyển hướng sang tìm hiểu các vết thương trên người John, cánh tay trái còn lại vuốt râu và nói: “ Cậu ta bị trúng độc rất nặng, phải cứu chữa ngay nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Lão mau cứu anh ta đi!”- Razer nói.
Lão già trưởng lão gật đầu đáp: “ Cứu thì tất nhiên là được rồi, nhưng ở đây không có đủ số thuốc cần thiết, bây giờ nếu đưa cậu ta về Bandle City thì họa may còn có thể.”
“Vậy về mau thôi, suy nghĩ làm gì.”- Razer trả lời cực nhanh mà không cần suy nghĩ.
Gã đội trưởng khuôn mặt hoảng sợ chạy đến kéo tay vị trưởng lão ra một bên và nói: “ Trưởng lão, ngày điên rồi, gã này có thể là chúa tể hư không 10 năm trước đấy…”
“Không phải!”- Lão già lắc đầu giải thích: “ Cậu thanh niên kia mặc dù có khuôn mặt rất giống nhưng vừa nãy ta có thử kiểm tra ác tâm của cậu ta, ta cảm thấy không có một chút ác tâm nào tồn tại, mà ngược lại nó chứa đầy sự yêu thương và lòng bao dung, một con người như thế không thể là chúa tể hư không 10 về trước được.”
“Nhưng mà….”- Gã đội trưởng tỏ ra vô cùng khó xử, lão già trưởng lão liền ngăn lại và nói: “ Cứ tin ở ta, và lại con thú nhỏ ấy có mối quan hệ mật thiết với Bandle city và cả dòng tộc Yordle của chúng ta, phải đem nó về cho đại tộc trưởng và các vị trưởng lão khác.”
“Nó sao?”- Gã đội trưởng hiển nhiên không hiểu những gì vị trưởng lão đang nói, nhưng cấp cao lệnh là cấp thấp phải làm theo, gã ta cùng với thuộc hạ nhanh chóng thực thi mệnh lệnh. Tạo một chiếc cáng thô sơ nhanh chóng đỡ John lên đó, cả đám người tiến sâu vào bên trong khu rừng.
“Khi nào đến nơi?”- Trên đường đi Razer tỏ ra vô cùng lo lắng, cứ liên tục hỏi.
Lão già trưởng lão lập tức đáp: “ Gần rồi, gần rồi!”.
Đi như vậy thêm chừng 10 phút, cả đám người gặp một cánh cửa to lớn đang mở tung ra, giữa cánh cửa to lớn ấy là một lớp màng mỏng sáng lấp lánh một màu vàng nhẹ.
Lão già trưởng lão nói: “ Đi qua đó sẽ đến được Bandle city.”
“Trước khi đến Bandle City, thì hãy đeo cái này vào cho cậu ta.”- Gã đội trưởng đem đến một chiếc mặt nạ mà đám thuộc hạ của gã hay dùng, đeo vào mặt của John, điều này cũng rất đúng vì gã sợ rằng khi gương mặt thật của John mà xuất hiện ở Bandle City nhất định sẽ khiến nhiều người lo sợ và hiểu lầm.
“Vụt vụt vụt….”- Đám người nhanh chóng bước chân qua cánh cửa, khi người cuối cùng bước qua cũng là luc cánh cửa biến mất, khu rừng lại được trả về tình trạng như xưa.
……………………
“Rống”- Tiếng bò rống nghe thật khủng khiếp, Taurus xuất hiện tại khu rừng mà John đã bất tỉnh, hắn ta lùng xục khắp mọi nơi, chiếc mũi cực thính liên tục đánh mùi của John.
“Hắn ta đã từng ở đây, nhưng tại sau đến đây lại biến mất?”- Taurus không biết lý giải vì nguyên do gì khi đang theo sát mùi chất độc mà Scorpio để lại trên người John khi đến trung tâm khu rừng thì lại biến mất.
“Mọi chuyện thế nào rồi?”- Một bóng đen bất ngờ xuất hiện sau lưng Taurus, giọng nói lạnh lùng và hơi chút áp bức.
Taurus vẻ mặt nhăn nhó đáp: “ Chắc đã hết chuyện đã xảy ra với Scorpio rồi chứ hả.”
“Phải, biết cả rồi, tất cả đang lùng xục gã đó.”- Giọng nói lạnh lùng ấy lại vang lên.
“Hừ! Vậy thì đi làm nhiệm vụ của ngươi đi, kẻ đã giết Scorpio, nhất định ta sẽ không bỏ qua.”- Taurus nhấn giọng đáp.
“Nhiều thông tin thu thập được thì kẻ đã giết Scorpio cũng là kẻ đã ra tay với Cancer, hắn ta rất nguy hiểm, ngươi không nên chủ quan.”
“Hừm! Ta nghĩ ngươi nên quay trở về Piltover và lo cái sự kiện ngu ngốc ấy đi!”-Taurus nói ra điều này khiến gã bí ẩn kia cười lên ha hả rồi biến mất như một đám không khí.
“Rống”- Taurus gầm lên một tiếng đầy thịnh nộ: “ Mất hết, mất hết, toàn bộ danh dự của 12 sứ giả địa ngục đều mất hết….”
• Chương 2: Bandle City(Phần 2)
Bandle là thành phố của tộc Yordle, một bộ tộc người lùn đáng yêu. Đa phần dân cư Yordle sống ở thành phố này. được chở che bởi dãy núi đá Sablestone. Nhiều thế kỉ trước, Tộc Yordle đã có 1 cuộc đại di cư, họ tản ra khắp các vùng đất Valoran và sự kiện này được gọi là Yordles Race (cuộc chạy đua của tộc Yordle), Cuộc di cư diễn ra trong một thời gian dài sau cùng, họ quyết định định cư ở thung lũng Ruddynip cũng là vùng đất của Yordles ngày nay. Thành phố Bandle có âm hưởng của một vùng quê. nhưng có tổ chức và quy củ.
Người đứng đầu thành phố hiện giờ là thị trưởng Dennison Jadefellow, ngoài ra phía sau thị trưởng Dennison còn có hội động các trưởng lão tư vấn các việc lớn và trọng đại của thành phố, người đứng đầu trong hội đồng này là đại trưởng lão Misokov Haves. Có thể nói hội đồng trưởng lão là những người có tiếng nói mạnh mẽ nhất tác động đến thị trưởng của thành phố.
Các thành trung tâm thành phố không xa về phía tây, đây là nơi đặt các hệ thống di chuyển tức thời, một trong những sáng chế bậc cao và độc quyền bởi nhà sáng chế thiên tài Heimerdinger, và đến giờ thì chỉ có mỗi Bandle là nắm giữ bí mật chế tạo ra loại cửa có khả năng đi xuyên qua lại giữa các nơi khác với nhau.
“Ầm ầm”- Vài tiếng nổ nhẹ vang lên, hàng loạt các tia chớp điện từ bắn vào nhau nổ lên tung tóe. Ngay sau đó một cánh cửa nhanh chóng hiện ra giữa khu đất, cánh cửa mở tung, từ bên trong hơn 10 người nhanh chóng bước ra, bọn họ còn mang thêm một người bị thương đang nằm trên cáng. Những người lính bảo vệ quanh khu vực đó lập tức tiến lại hỏi: “ Có người bị thương sao?”
Lão già trưởng lão dẫn đầu lập tức đáp: “ Trong lúc về chúng tôi phát hiện ra người này bị thương, phải chữa trị cho anh ta trước đã.”
“Được rồi, mọi người mau đi đi”- Đám binh sĩ nhanh chóng tránh đường sang một bên để bọn họ tiến thẳng về phía thành phố.
Trên đường đi vị trưởng lão lập tức ra lệnh cho gã đội trưởng: “ Mau đến báo lại mọi chuyện cho đại trưởng lão và thị trưởng biết.”
“Rõ”- Gã đội trưởng chạy như bay về thành phố.
Razer không quá bận tâm vào mấy chuyện bọn họ nói, lúc này nó chỉ muốn sao cho John nhanh chóng tỉnh lại, bất cứ kẻ nào dám lại hại đến hắn nó sẽ không tha.
Lão già trưởng lão ấy đưa John đến một căn nhà nằm phía bên ngoài thành phố, mục đích rất dễ hiểu, giả sử như đem hắn vào bên trong mà vô tình bị người khác phát hiện ra gương mặt kia dù có phải hay là không chúa tể hư không 10 năm trước thì nhất định sẽ tạo nên một cuộc bạo động lớn ở thành phố.
Đám lính đi theo, nhanh chóng đặt John lên trên một chiếc giường gỗ bên trong căn nhà. Razer lo lắng hỏi: “ Anh ta sao rồi? Có thể cứu được không?”
Vị trưởng lão kia gật đầu sau lại lắc đầu đáp: “ Phải chờ các vị trưởng lão khác và đại trưởng lão đến thì mới biết được.”
Hơn 15 phút sau, gã đội trưởng dẫn theo một đám người lùn tiến vào, mà hầu như ai ở đây cũng lùn cả, có ai cao hơn 1m4 đâu!
Lão già trưởng lão lập tức tiến đến cung kính cúi chào một lão già có bộ râu bạc trắng, khoắc trên mình chiếc áo choàng màu đỏ, ánh mắt hiền từ đảo quanh một vòng, sau đó dừng lại trên người của Razer, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Không phải lão ta mà tất cả các lão già khác kể cả vị thị trưởng của Bandle City cũng giật mình kinh ngạc.
“Người cũng nhận ra!”- Lão già trưởng lão nói.
Thị trưởng nhìn sang đại trưởng lão nói: “ Đại trưởng lão, nó à không ngài ấy không phải là…”
“Phải…phải…tuyệt đối không sai…là ngài ấy…vị cứu tinh của cả tộc Yordle chúng ta hơn 1000 năm trước.”- Đại tộc trưởng tiến đến trước mặt Razer sau đó lập tức quỳ xuống đầy vẻ tôn kính. Thị trưởng và toàn bộ các vị trưởng lão khác cũng nhanh chóng quỳ xuống theo, đám người thuộc hạ xung quanh đưa con mắt khó hiểu nhìn nhau, bọn họ vô cùng kinh ngạc, các vị trưởng lão và thị trưởng đều là những người có cấp bậc cực cao trong xã hội Yordle thế mà ở đây bọn họ lại quỳ xuống trước mặt một con thú lông trắng.
“Các ngươi còn không mau chóng quỳ xuống, ngài ấy chính là cứu tinh của cả tộc Yordle năm xưa, nếu không có ngài ấy e rằng các ngươi không thể đứng ở đây được đâu.”- Một vị trưởng lão bực tức với sự bức xúc của đám binh lính xung quanh nên quát mắng. Đám binh sĩ ấy sợ hãi cũng quỳ xuống theo.
Razer gãi đầu khó hiểu, nó nghĩ rằng số nó chắc gặp toàn mấy lão già điên, hết gặp hai lão già Doran và Prospector giờ đến gặp toàn mấy lão già khác, tự nhiên lại quỳ xuống trước mặt nó. Razer cất tiếng nói: “ Mấy lão già? Làm gì vậy? Tại sao lại quỳ xuống trước mặt ta như thế?”
Thị trưởng Dennison lập tức đáp: “ Thưa ngài, ngài chính là cứu tinh của tộc người Yordle, nếu không có ngài e rằng tộc Yordle đã không thể tồn tại cho đến bây giờ.”
“Ta cứu mấy người? Lúc nào?”- Razer gãi đầu thắc mắc.
Thị trưởng cũng thấy lạ nhìn sang đại tộc trưởng, ông ấy lập tức nói: “ Có thể nó là con cháu của ân nhân tộc chúng ta năm xưa. Chúng ta không thể báo đáp ơn của ngài ấy thì cũng nên báo đáp với con cháu của ngài.”
“Phải phải”- Mấy vị trưởng lão ở sau cũng gật đầu tán thành.
Đại trưởng lão nói với Razer: “ Mệnh lệnh của ngài là tối cao đối với chúng tôi, xin hãy ra lệnh, dù có chuyện gì thì tộc Yordle cũng quyết không từ chối.”
Razer ờ ờ vài tiếng tỏ ra khờ khạo rồi chỉ về phía John đang nằm bảo: “ Cứu anh ta giúp ta…”- Trong bụng thì đang cười sảng khoái: “ khà khà, tự dưng lại có một đám thuộc hạ…quá đã.”
“Vâng!”- Đại trưởng lão đứng dậy tiến đến đầu giường, mở chiếc mặt nạ đang trùm kín đầu của John lại, ánh mắt tỏ ra kinh hãi, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh của bản thân, ông ta xoay đầu lại nói: “ Binh sĩ ra ngoài canh giữ đi.”
Tất cả binh sĩ nhanh chóng rời khỏi căn nhà, ở bên trong lúc này chỉ còn 7 vị trưởng lão và thị trưởng. Đại trưởng lão nhìn xuống vị trưởng lão đã đem John về đây và nói: “ Trưởng lão Phezyg vốn dĩ khi nghe thuộc hạ của ông báo lại chuyện này ta cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng thật không thể tin được, người thanh niên này lại có gương mặt giống chúa tể hư không năm xưa đến như vậy.”
Các vị trưởng lão khác ngước đầu quan sát, bọn họ đầy vẻ sợ hãi khi thấy gương mặt của John.
Vị trưởng lão tên Phezyg ấy lên tiếng: “ Trước khi đem về đây, tôi cũng đã kiểm tra qua cơ thể của cậu ta, không phát hiện ra một chút ác tâm nào trong người, cho nên tôi nghĩ rằng có thể cậu ấy chỉ giống khuôn mặt mà thôi.”
“Cũng có thể là vậy, nhưng chúng ta không nên đem cậu ta vào thành phố ta sợ rằng sẽ gây nên rất nhiều chuyện không hay.”- Đại trưởng lão đáp.
Razer ở bên sốt ruột nói: “ Mấy lão già, rốt cuộc có cứu anh ta không?”
Nghe giọng nói có phần tức giận của Razer, đại trưởng lão lập tức mỉm cười đáp: “ Cứu, nhất định cứu, ngài cứ ngồi đợi một lát.”
Ngay sau đó đại trưởng lão cùng với những vị trưởng lão còn lại tìm hiểu toàn bộ vết thương trên người của John, ngoại trừ các vết thương ngoài da không đáng lo ngại thì chất độc mà John trúng không phải là loại độc mà bọn họ hay gặp. Hay nói cách khác, chất độc này rất đặc biệt, nó gần như mang đặc tính của hơn 10 loại chất độc độc nhất trên Valoran này.
Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng tất cả quyết định sử dụng theo phương cách cổ truyền của tộc Yordle, đặt John vào trong một dung dịch hỗn hợp rất nhiều loại thuốc được pha theo công thức bí truyền, sau đó đốt nóng dung dịch ấy lên, như vậy cơ thể của hắn sẽ nhanh chóng hấp thụ được loại dung dịch ấy vào trong cơ thể đồng thời đẩy ngược chất độc bọ cạp từ bên trong ra bên ngoài.
Lúc ban đầu Razer không đồng ý với cách trên bởi nó nghĩ rằng nếu sử dụng cách đó thì có khác gì nấu John lên như nấu một củ cà rốt. Nhưng sau một hồi thuyết phục của đại trưởng lão và thị trưởng thì Razer đành chấp nhận, đến tối mọi chuyện đã chuẩn bị gần như hoàn tất, John cũng đã được đặt vào trong dung dịch được đun nóng liên tục.
“Ngài Razer!”- Thị trưởng và đại trưởng lão mỉm cười tiến đến cạnh Razer và nói: “ Chúng tôi có chuyện này thắc mắc muốn hỏi!”
Razer chớp chớp đôi mắt dễ thương hỏi: “ Là chuyện gì?”
Thị trưởng Dennison nhẹ nhàng nói: “ Chẳng là thế này, bọn tôi không biết quan hệ giữa ngài và cậu thanh niên kia như thế nào?”
“Tưởng chuyện gì, hắn là người hầu của ta..khà khà”- Nói xong Razer cười điệu cười kinh dị như một đứa trẻ.
“Người hầu sao?”- Cả hai đưa mắt nhìn nhau, thấy câu trả lời này không thuyết phục lắm nhưng họ cũng không muốn hỏi thêm, đại trưởng lão cười nói tiếp: “ Chúng tôi còn 1 câu hỏi nữa muốn hỏi.”
“Còn nữa sao? Mấy lão già các ông rắc rối quá, nhanh nhanh hỏi đi, ta còn phải canh gác cho hắn ta nữa, lỡ như mùi thịt hắn tỏa ra thơm phức dẫn dụ mấy con thú hoan đến đây ăn mất thì ta sẽ rất đau lòng đấy.”- Razer vừa nói vừa diễn vẻ mặt đau khổ, chỉ có điều cái đau hổ của nó không phải là việc John bị ăn thịt mà đơn giản là nếu có ăn thịt thì để nó ăn chứ không con nào được ăn.
“Ha…ha…”- Đại trưởng lão cười một tiếng đáp: “ Cái đó thì ngài yên tâm, quanh đây tôi đã cử các vị trưởng lão khác canh gác rồi, tuyệt đối không có bất cứ ai có thể mò đến đây được. Còn chuyện tôi muốn hỏi ngài là thế này, chẳng là chúng tôi có mở một buổi tiệc chào đón ngài đến với Bandle City, không biết ngày có hứng thú cùng chúng tôi tham dự buổi tiệc hay không?”...