XtGem Forum catalog


logo
WAPSITE GIẢI TRÍ DI ĐỘNG
VeChai321.Xtgem.Com


Lần Đầu Viết Truyện Ma
» Thể loại: Truyện Ma - Kinh Dị
» Đăng lúc: 13/02/16 12:22:14
» Post by: Admin
» Lượt xem: 3808 Views




Mải suy tư, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Chẳng biết tôi ngủ được bao lâu, chợt bên tai vang tiếng cạch cửa, tôi giật mình mở trừng mắt, giấu vội chiếc lắc xuống dưới gối, hai mắt liếc nhanh về phía cửa xem ai vào phòng. Là vợ tôi, tay đang bưng bát thuốc bắc, rón rén cố đi thật chậm đến cạnh giường. Tôi ngồi dậy, ngái ngủ gãi đầu, cười ngố:



- Vợ sắc thuốc cho chồng đấy à? Vợ ai mà đảm thế nhỉ? À vợ mình!



Nàng liếc sang tôi, vờ giận dữ, xụ mặt lại. Nhưng vẫn ngồi xuống cạnh tôi, một tay bưng bát thuốc, một tay cầm thìa. Múc một muỗng thuốc, nàng đưa lại trước miệng tôi, cười tinh nghịch, thỏ thẻ:



- Em bé há miệng ra nào! Ù Ù Ù! Tàu bay vào đường hầm! Ù Ù!



Cái kiểu y hệt như lúc nàng bón cơm cho con, giờ lại đem ra dỗ tôi uống thuốc. Tôi sung sướng nuốt từng thìa một, vị thuốc đắng mà sao thật ngọt, ngọt hệt như vị hạt Tương Tư Đằng…

Uống hết bát thuốc, tôi nằm xuống gối, cười hì hì :



- Sao vợ đẹp thế? Càng nhìn càng thấy đẹp!



Vợ tôi cố nhịn cười, nàng nghiêm mặt đứng dậy, nguýt:



- Rõ là…. Làm bố bao lâu rồi vẫn cứ cái tính trẻ con. Trơ thế không biết!



Tôi thò chân ra ngáng chân nàng, chợt nàng kêu á lên một tiếng, ngã vào lòng tôi. Tôi túm người nàng lên, ôm gọn vào trong vòng tay, giữ chặt lại. Nàng cố giẫy ra mãi mà không được, phụng phịu chịu nằm yên. Hai vợ chồng thỏ thẻ nhau đủ thứ, hệt như hồi trước khi cưới. Nhưng êm dịu bao nhiêu thì tôi lại đau thêm bấy nhiêu. Cố cười thật tươi, tôi bất ngờ thò tay xuống túm chân vợ lên, hỏi:



- Để anh xem mèo còn đeo nhạc không nào?



Vợ tôi ngượng quá, cố đứng dậy chạy đi mà không được vì chân đã bị tôi túm lấy. Em ỏn ẻn:



- Em xin lỗi! Mèo làm mất nhạc rồi! Hay chồng mua nhạc mới cho mèo đi! Lần này mua lắc bằng vàng nạm đá quý nhé!



Lại là cái điệu nhí nhảnh ngày xưa, hơn 30 mà hai vợ chồng vẫn như con nít. Tôi rút cái lắc ra, đeo lại vào chân cho vợ, chặc lưỡi, vừa cười vừa càu nhàu:



- Hôm qua đi với anh nào mà làm rơi lắc ở bên vệ cỏ thế hả? Lúc đêm anh ra xem cá, thấy óng ánh mới nhặt lên, không thì mèo hết cả lục với nhạc. Mèo càng ngày càng hư quá thôi! Đeo lại vào không sểnh ra là mất ngay, về Hà Nội anh mua cho cả chục cái, đeo khắp người, mất cái này còn cái khác.



…… Thấy chồng thông minh không?



Vợ tôi cười , nhẹ đẩy tôi ra, đứng dậy bưng bát ra ngoài, ngoái lại bảo:



- Thôi không đùa nữa! Chú Việt với cụ mà nghe thấy thì ngượng chết. Chồng nghịch quá thôi!



Ra ngoài rồi, vợ tôi chợt mở cửa, thò đầu vào lè lưỡi nói với lại:



- À quên mất! Chồng dốt dốt dốt lắm. Chẳng có tý thông minh gì cả.



Xong chạy biến mất. Còn tôi thì nằm ngả ra giường, miệng vẫn mỉm cười nhắm mắt lắng tai nghe tiếng nhạc lúc em chạy. " Leng keng! Leng keng! Leng keng!". Vẫn tiếng đó, tôi vẫn mỉm cười thích thú khi nghe. Nhưng….!
• Chap 13: Chạm trán



Lòng vẫn mãi băn khoăn về câu hỏi tại sao chiếc lắc của vợ tôi lại rơi đúng lúc, đúng chỗ như thế. Nhưng tôi gác lại tất cả, biết đâu đấy là do có kẻ lợi dụng ăn cắp để đổ tội, khiến chúng tôi loạn từ trong loạn ra. Bất kể là gì thì tôi cũng mặc kệ, tôi tin vợ tôi không phải là kẻ như vậy.



Suốt hai tuần sau, mọi chuyện vẫn im lìm, không có gì đặc biệt xảy ra. Thằng D đã tỉnh, Ngọc Anh cũng bình thường trở lại, mọi chuyện trôi qua chóng vánh, ngỡ như vừa bừng tỉnh cơn mơ. Nhằm đúng ngày mùng một, chờ đến lúc tối đen thì thằng Việt cùng ông Bách lên đàn làm phép. Hai người ngậm một búng rượu, phun vào mấy tấm thẻ gỗ, rồi sau lại úp một tấm kính bát quái lên trên nắp hộp đựng thẻ, chờ lúc trăng mờ thì rọi thẳng lên trăng, thu ánh trăng mờ vào. Làm xong, hai ông chau lấy thẻ ra, xâu chuỗi đưa cho hai vợ chồng tôi, thằng D, cô giúp việc mỗi người một tấm đeo lên cổ. Lại dặn là khi nào cảm thấy xung quanh có khí âm lạnh lẽo thì ngậm lên miệng, tự khắc sẽ nhìn rõ chỗ đâu chạy được đâu không.



Tấm thẻ gỗ này tôi và thằng D đã quá quen, hai thằng to đầu rồi mà giờ nhìn nhau chẳng thằng nào dám ngậm thử lên cả. Chợt tôi thấy vợ tôi đưa tấm thẻ lên ngang miệng, tôi vội đưa tay cản lại, lấy cớ là nhìn nhiều thì mất thiêng, chứ không thì với người sợ đủ thứ như em chắc không sống nổi khi nhìn những cảnh tôi đã "may mắn" chứng kiến hồi trước. Chiều hôm đó, tôi theo thằng D vào rừng, cầm theo cả cưa xích, dao rừng. Khổ nỗi cứ đang cưa một lúc thì thằng D lại ngoái đầu ra sau nhìn cảnh giác, quan sát bốn phía rồi lại cắm đầu cắm cổ cưa tiếp, vừa cưa vừa cố nói chuyện thật rôm rả với tôi. Thế quái nào mà lúc mình vừa đi chỗ khác giải quyết bức xúc thì tự nhiên nghe giọng nó í ới loạn lên, vội vàng cắm đầu cắm cổ chạy ra chỗ cây đang cưa, tý nữa thì mình kéo khóa chẹt vào…. Ra đến nơi thì chỉ muốn thoi vào mặt nó, hóa ra ông tướng cứ vừa cưa cừa lảm nhảm nói chuyện, quay lại không thấy mình đâu nên hãi quá gọi ầm lên.

Cưa được gần mười lăm phút thì phạt hết các cành lá thừa thãi, chỉ để lại đúng một gốc hồng bì. Chặt xong nó gọi điện cho người ở xưởng mộc của bác nó kéo cây gỗ về, Cứ tưởng là về ngay, nào ngờ nó còn kéo tôi đi tuốt lên dãy núi sao, chặt mấy cây luồng to tướng về, mãi đến tối mịt nó mới chọn xong cây nào để chặt, chặt xong thì hai thằng tự vác về. Thằng D đi trước, ghé vai một tay ôm hai cây luồng, một tay xách đèn đêm, cái cưa thì nó đeo vào bao sau lưng. Cứ thế nó một tay ôm cây trên vai, một tay thong dong xách đèn đi xuống núi, mình đi sau vác đỡ cho nó mà cứ nhẹ như không, nhưng mệt mỗi cái là nó cao hơn mình, vừa đi phải vừa rướn người lên, mà thằng nay đột biến nên không biết mệt là gì, cứ vác đi băng băng không nghỉ, lúc tôi theo nó về đến sân thì cũng mệt nhoài người ra.



Sáng hôm sau, thằng Việt sang nhà ông bác, cùng hai thợ phụ xẻ cây gỗ hôm qua, chọn một khúc lõi, cưa bào nhẵn mịn, khía rãnh làm thân nỏ, Còn phần gỗ thừa còn lại thì nó cho đẽo gọt làm mũi tên hết, lại bịt cả sắt móc ngược vào làm mũi. Xong nó lại về lấy hai cây luồng ra, đem làm cánh nỏ, đẽo gọt, phơi phóng, bện dây, dán cánh tên chừng ba bốn ngày sau thì hoàn thành. Làm xong nó đưa cho tôi, bảo:



- Bây giờ dùng tầm xa cho nó lợi, một phát là xong, gọn nhẹ, đỡ tốn sức lực. Cái nỏ này tao chế tạo không theo kiểu của mình mà dùng cách thời Trung Cổ, lại thiết kế đường cung, mũi tên, đàn hồi dây theo ý tao sao chỏ phát huy lực mạnh nhất, hao phí công ít nhất. Bây giờ tao dạy mày bắn, dùng cái này kết hợp với vũ khí cận chiến là hợp.



Liền một tuần sau đó, thằng D dạy tôi cách ngắm bắn, cách tính toán đường đi, hướng gió, tốc độ di chuyển của mục tiêu. Nó nói:



- Để hạ gục đối thủ từ xa thì hai mũi tên là quá nhiều. Ưu điểm của cung nỏ là lợi thế tầm xa, bất ngờ, sát thương cao. Nếu mất đi một trong các lợi thế đó thì mày chỉ còn nắm 50% cơ hội, chưa kể là với mỗi lần bắn hụt mày sẽ đánh động, với kẻ thù nguy hiểm thì nó hoàn toàn có thể lao ra chỗ mày đang thay tên, dù cho mày có lắp kịp tên vào thì cũng sẽ hoảng loạn mà bắn trượt. Nhớ kỹ là chỉ một mũi tên, nếu thấy không chắc ăn thì đừng bắn. Đã bắn là phải trúng.



Dạy tôi được hai tuần thì tôi thành thạo nghề cung nỏ hơn hẳn, bắn được cả mục tiêu di động cách đó 100m. Thằng D thấy tôi bắn lên tay thì khoái chi lắm cứ cười hà hà, kêu có học trò thông minh, thầy giỏi có trò hay.

Trong lúc dạy tôi bắn nỏ thì thằng D cũng làm việc khác, nó lấy giấy A0 vẽ một bản thiết kế cây cung vô cùng tỉ mẩn chi tiết. Trong phòng nó chỉ có đúng một tờ giấy vẽ cây cung, còn lại la liệt là bản nháp, bản tính toán số đo của cánh cung sao cho bắn ra mũi tên hoàn hảo nhất. Trên cây cung của nó thiết kế cả rãnh xuyên tên, đường đục trên cánh cung để giảm bớt công kéo và tăng lực đàn hồi, lại gắn cả đèn ngắm laser, trông hoảnh tráng vô cùng. Thằng này khỏe như voi mà đầu nó thì giỏi tính toán hơn người, giờ mới thấy đúng là hồi cấp 3 nó toàn 9' toán lý không sai tẹo nào. Rối cây cung của nó cũng hoàn thành, làm xong nhìn cây cung to như trong game, cầm nặng cả tay. Thằng Việt vừa trông thấy sản phẩm thì chắp tay vái thằng D :



- Con lạy thánh ạ! Ông tướng định kéo cái cung này kiểu gì, nặng thế này thì để làm cảnh rồi, thôi ông dùng cái nỏ nhẹ nhàng như thằng thầy cãi nửa mùa cho con.



Thằng D cười cười, khoát tay ra bộ không thèm chấp, rồi nó giơ cây cung lên, gồng tay kéo dây lắp tên, tiếng dây kéo nghe trèo trẹo. Rồi nó buông dây, chỉ nghe phụt một tiếng, mũi tên lao vút đi, xuyên thủng cả hồng tâm gỗ dày hơn mười phân. Biết là thằng này sức khỏe phi thường rồi mà ai trông thấy cũng phải trầm trồ, Ngọc Anh thì tự hào lắm mà cố nén cảm xúc lại, nhưng ánh mắt không giấu nổi nét ngưỡng mộ đức ông chồng phi phàm.





Chuẩn bị thế là xong, giờ chúng tôi có thể tự tin đi tìm bắt kẻ địch, không còn bị lâm vào thế bị động nữa. Không cần biết kẻ giấu mặt kia là ai, nhưng cứ diệt trừ hết tay chân của nó thì diệt nó chẳng khó gì. Sáng ngày hôm sau, tôi thằng D, thằng Việt cùng nhau vào trong núi, quyết diệt cho bằng được kẻ thù trên cạn, con Cùng Cục. Nhắc đến nó mới nhớ, không biết rõ mặt ngang mũi dọc nó ra làm sao thì tìm thế quái nào được. Thằng Việt lại lấy cái la bàn của nó ra, bắt quyết, điểm ấn chỉ vào mũi kim, miệng lầm rầm đọc. Vừa đọc xong thì cây kim quay tít mù rồi xoay vòng vòng như chong chóng. Thằng Việt trông thấy thế thì tặc lưỡi, cất cái la bàn đi, lấy một cây gậy tre ra, chẻ làm đôi rồi cắm một nửa xuống đất, nửa còn lại thì nó đặt ngang đầu nửa kia cho cân bằng, lấy quả trứng gà luộc ra, cầm dao khoét cắt cho nửa quả còn bằng phằng, để mặt phẳng của nửa quả trứng lên trên, rắc gạo nếp vào thành hình chóp xong cắm cây hương xuống qua trứng. Nó chỉ ngón tay xuống cây hương, miệng đọc liên hồi toàn tiếng Miên, kì lạ thay, thanh tre ngang từ từ quay như canh quạt, nửa quả trứng cắm hương ở trên bị quay tít mù mà không đổ, lạ nữa là cây hương cháy nhanh vô cùng, thoáng chốc đã lụi. Khi hương lụi hết thì thanh tre ngừng quay, qua trứng đổ thẳng về một đầu tre, thằng Việt chi tay về hướng đó, kêu cứ thằng hướng này mà đi.



Lần mò được hơn hai cây số đường núi thì bắt gặp một cái hốc ăn sâu vào vách núi, rộng ba mét, cao hai mét. Nhìn cái hốc tôi không tin là một con vật to lại chui vừa vào đây để ở được, thằng Việt suỵt tay kêu im lặng, nó đốt một cục thuốc vón cho khói mù lên rồi vứt vào trong hốc, mùi thuốc buồn nôn, lợm mửa vô cùng, tôi chỉ hít thoáng qua mà suýt ói. Được hơn hai phút sau thì trong hốc sộc đầy khói, lan ra mù mịt cả ngoài cửa, ba thằng phải đứng tránh ra xa một quãng ngồi nấp. Thằng D dùng cung kéo tay nên không dám giương sẵn, sợ sức cung mỏi thì bắn khó, còn tôi thì đặt sẵn tên, ngắm thẳng vào cửa hang, mắt chăm chú dõi vào làn khói, thằng Việt thì đã mặc đạo bào, tay nắm chặt thanh nhuyễn kiếm. Thần kinh ba thằng lúc này còn căng hơn cả dây cung. Đột nhiên, làn khói di chuyển nhanh, một cái bóng lồm cồm bò ra từ trong hốc. Tôi đập vai hai thằng, chỉ mũi nỏ về hướng cái bóng. Chờ tới lúc cái bóng đó bò hẳn ra, tôi mới nhìn rõ đó là một con vật quái dị vô cùng, nhìn nó như một con khỉ lông bạc trắng, nhưng lại có hai tay dài ngoằng, chân cao lêu nghêu còn thân mình ngắn một mẩu. Tôi đếm nhịp thở, nhằm mũi nỏ vào con vật, ước lượng theo đúng những gì thằng D chỉ, rồi kéo lẫy. Mũi tên lao vụt đi, bay thẳng vào lưng con vật, nhưng quái lạ làm sao mũi tên bịt sắt cứng thế mà đâm vào lưng con khỉ cứ như chạm phải thép, rụng luôn xuống đất. Thằng Việt đưa hai ống tên cho tôi và thằng D, bảo:



Dùng cái này mà bắn! Tao yểm rồi.



Thằng D lấy mũi tên sắt, giương căng sức cung, bắn liên tiếp hai mũ, tôi cũng bắn ba mũi, hai mũi thằng D trúng cả hai, tôi trúng một mũi. Nhưng con Cùng Cục cứ trơ như đá, tên cắm đầy người mà vẫn chẳng sao, nó gầm rú lên, lao về phía ba thằng. Thằng Việt vội lấy một viên đá xanh trong túi ném ra, con kia thấy viên đá xanh thì sợ nhảy lùi ra sau, vờn vờn không dám lại. Thằng Việt rút một cái tù và sừng trâu, đốt một đạo bùa đen rồi thả vào trong, xong nó bụm miệng thổi mạnh. Tiếng tù và vang lên u u, lửa từ trong lòng phụt ra. Con Cùng Cục kêu chí chóe rồi bỏ chạy, ba thằng đuổi theo gấp. Thằng D vừa chạy vừa lắp tên, bắn năm sáu phát mà hụt cả, tôi bắn được trúng thêm một phát. Hai thằng đuổi liền mười lăm phút, chạy đường núi mệt bở hơi tai. Đuổi mãi đến sát rìa sông thì con Cùng Cục quay đầu lại chống trả, ba thằng không dám lại gần nó, tên thì chỉ còn vài mũi, bắn mà hết thì đi đứt. Thằng Việt quay sang bảo hai thằng:



- Đả thảo kinh xà



Nghe vậy tôi và thằng D hiểu ngay, thằng D nhận dây pháo đen từ tay thằng Việt, buộc vào mũi tên rồi bắn xuống đất cạnh con kia. Thằng Việt bắt quyết, chỉ tay lên trán rồi trừng mắt nhìn vào dây pháo. Bất ngờ dây pháo nổ đùng đoàng, sáng lòe ánh đỏ. Con Cùng Cục hai quá chạy mất, thằng Việt chỉ chở có thể, rút một cuộn chỉ đỏ, đầu buộc hai thanh thẻ đồng hình lân treo với một cái lọ nhỏ, quanh lọ dán một lá bùa vàng. Nó quăng cuộn chỉ ra, quấn đầu nặng vào chân con Cùng Cục rồi nhẹ nhàng cầm sợi dây. Còn Cùng Cục cố quều quào tay gỡ ra mà không được, chạy thì bị sợi chỉ mảnh tang giữ lại. Thằng Việt cắt sợi chỉ rồi gim xuống đất, lấy lửa đốt bùa trắng châm vào đuôi sợi chỉ. Ánh lửa cháy chạy dọc sợi chỉ đỏ mà không làm đứt, con Cùng Cục kinh hãi nhìn ánh lửa, cố chạy mà không được. Nhìn con vật lâm vào đường cùng, tôi không nỡ, quay sang nhìn thằng Việt. Nó chỉ lắc đầu nói:



- Sinh thì phải diệt! Gây tội thì phải đền. Mày dần mềm yếu rồi đấy H ạ! Giờ có muốn cứu nó cũng không được, lửa cháy hết là cái lọ kia hút nó vào.



Ba thằng đứng đó nhìn, bỗng đâu sóng từ đắng sông nổi cồn lên dữ dội, rồi cái đuôi dài ngoằng thò lên, đập mạnh xuống mặt nước sát bờ. Sóng ào lên hắt ướt cả ba thằng,…và hắt tắt cả lửa. Con Cùng Cục thấy lửa vừa tắt thì rú lên rồi dễ dàng giằng đứt sợi chỉ lôi chạy đi. Thằng Việt hét to:



- Mau bắn nó!



Nói đoạn nó lấy một lọ con thuốc ra, trét vào mũi tên. Thằng D kéo đẫy cung, nhằm thật kĩ, bắn một mũi tên xuyên ngay vào lưng con Cùng Cục. Ba thằng thở phào, bỗng đâu một cái đầu thò lên bờ, há ngoác miệng định đớp gọn thằng Việt. Tôi vội túm vai thằng Việt lội giật lại, tiện tay ném cả cái nỏ vào đầu con lươn. Thằng D vội vàng giật cây thiết côn tôi đeo sau lưng, gồng toàn lực bổ thật mạnh vào đầu con lươn. Trúng cả đòn trời giáng vào đầu, con lươn rụt ngay xuống nước, bơi vèo ra xa.



Sau phát vừa rồi, thằng Việt hút chết, còn chưa kịp hoàn hồn, tái bệch. Ba thằng dìu nhau xuống núi về nhà, lòng vẫn lo ngay ngáy chuyện chưa rõ con Cùng Cục kia có chết không. Tôi và thằng Việt lại càng sợ, lúc nãy thằng D đứng ngoài sát sông nhất mà con lươn không kéo, lại thò vào tận trong đớp thằng Việt, vậy là nó đúng là chưa chết, và nó nhớ rõ mặt từng người trong trận vây nó năm xưa. Khi chúng tôi về đến làng thì nhà cậu B lại có chuyện, không thể ngờ là kẻ năm xưa giờ đã trở lại.
• Chap 14: Lộn xộn



Về đến nhà, ngồi chưa thở xong thì bỗng cả làng nháo nhào lên. Ba thằng vội hộc tốc chạy theo đám đông ngoài cổng. Mọi người hướng về nhà cậu B, đến vì lý do chính thì chẳng được mấy ai mà đến vì hiếu kì thì vô số kể. Vào trong sân nhà cậu B, thấy một nhóm người đang quây vòng tròn lại, thằng D mới mở lối cho bọn tôi chen người vào xem sự thể. Bên trong vòng tròn người là cậu B, em họ xa của mẹ thằng D. Nhưng cậu B cứ ngồi lờ đờ như người mất hồn, tay ôm lấy một thân cây chuối đã phạt đứt ngọn, rễ, vừa ôm cậu vừa gặm lấy gặm để vào cây chuối, nhựa, nước dãi chảy ra dính tèm lem vào áo, có vài người vào định giật thân cây chuối ra để đưa cậu đi viện thì bị cậu cắn xé cào cấu không cho lại gần, suốt mấy tiếng rồi cậu cứ ngối đó ôm nó như báu vật.



Được dăm phút thì mọi người nhận ra ba thằng bọn tôi đã có mặt, tất cả đưa mắt nhìn thằng Việt, chờ đợi một điều gì đó. Thằng Việt vốc một nắm hạt kê, vãi ra trước mặt cậu B, kì lạ làm sao, cậu B tự dưng buông cây chuối, đi theo nhặt từng hạt kê một. Cậu B vừa cách xa tầm tay khỏi thân cây chuối là thằng Việt móc liền hai dây lục trắng, quấn trói lấy người cậu, đoạn nó ngậm cây bút lông ngang miệng, bắt quyết rồi cầm bút thảo mấy chữ Nôm lên hai dây lụa. Viết xong thì cậu B ớ lên một câu, ngã lăn ra đất ngủ khì khì, thằng Việt bảo hai người ra khiêng cậu vào nhà, đắp chăn cho kĩ, nửa tiếng sau hẵng tháo dây. Bống thấy một người đang khiêng thân cây chuối định vứt đi thì thằng Việt ngăn lại, bảo đặt cây chuối xuống. Đợi cho cây chuối yên vị, thằng Việt mới lần lần quanh thân chuối, sờ đến mặt sau thì nó gật gật đầu ra chiều đúng lắm, xong xoay mặt đó lên. Nó quay ra ngoài gọi to:



- Ai mà bản thân, người nhà có người sắp sinh, mới có thai thì đứng quay mặt về hướng Đông Nam, tuyệt không có được quay lại ngó nghiêng. Còn người nào yếu tim, sợ máu thì đi về.



Đợi cho mấy người đó quay mặt đúng hướng hết, thằng Việt mới lấy một con dao găm, nhẹ nhàng khứa một đường trên thân chuối, xong nó lấy mũi dao bóc một mảng lớn ra. Thì ra thân cây chuối rỗng ruột đến gần 2/3, bên trong phần rỗng hình như con thấp thoáng cái gì đó. Lúc thằng Việt bóc mảng vỏ nữa ra thì không ít người sợ xanh mặt, tái mắt, chân không đứng vững nữa,…bên trong là…một cái thai nhi bé tý bằng bắp tay. Tôi suýt nữa thì ngã ngửa ra, thằng D vội đỡ lưng tôi, thì thào:



- Ngày xưa hình như cậu B cũng có suýt một đứa con, nghèo quá nên phải dẫn mợ đi nạo lúc vài tháng. Từ đó đến giờ cậu B không sinh đẻ gì nữa, thay ba đời vợ vẫn thế. Hay là….?



Chợt tôi thấy lành lạnh sau lưng, quay người lại thì gặp một ôn già lạ mà có nét rất quen, nhưng không tài nào nhớ ra được. Chợt người đó nở một nụ cười nửa miệng, ra chiều hài lòng lắm, xong đi luôn. Tôi cũng không bận tâm lắm chuyện này, nhưng thấy ghét là chỗ thấy cảnh đau lòng, ghê sợ như thế mà còn cười được.



Thằng Việt chỉ dẫn mấy người ở đó cách mai táng, đặt mộ cho đứa bé thật tỉ mẩn xong rồi mới về. Trên đường về, nó bấm độn đi bấm độn lại cả chục lần, lần nào xong cũng lắc đầu chán nản, chợt nó lên tiếng hỏi hai thằng:



- Hình như phép xem vận của tao mất linh rồi!



Thằng D hỏi:



- Mày xem chuyện quá khứ nhà cậu B hả?



Việt gật đầu, tôi nói:



- Có khi là mày đang hoảng hốt, tâm thần bất ổn nên tạm thời bị vậy thôi, thử tính việc khác xem nào.



Thằng Việt gật đầu, xong nó tính chuyện xảy ra hồi tôi còn bé, tính xong nó quay sang hỏi tôi :



- Năm 6 tuổi mày bị thủy đậu, sau đó lại lười không chịu bôi thuốc nên mãi một tháng 2 ngày sau mới đỡ đúng không?



Nghe vậy tôi kinh ngạc vô cùng, gật đầu lia lịa, quả nó nói không sai một chữ nào. Thằng Việt thấy thế thì băn khoăn, nói:



- Tại sao lại có chuyện thế này nhỉ! Trước giờ chặn được thuật xem việc của tao chỉ có một người thôi. À mà cũng không thể được, nếu thế thì quá vô lý.



Tôi hỏi:



- Cái gì cơ? Ý mày là cái lão quái vật năm lớp 11 định bắt tao làm hình nhân á?



Nó ừ hử, xong lại tính toán tiếp, vừa tính vừa nói:



- Vấn đề là lão chết từ đời nào rồi. Vậy nên trên thế gian còn tồn tại người chặn phép xem việc của tao là điều quá vô lý.



Chợt tôi nhớ lại nụ cười nửa miệng vừa nãy, kinh hãi kể lại cho hai thằng nghe. Thằng Việt nghe xong nói, trầm tư suy nghĩ rồi nói :



- Chuyện quá vô lý! Lão đó đã sắp hết mệnh, số trời không cãi được dễ đâu. Có thể đấy là một người nào đó sư huynh sư đệ hay học trò của lão, nhưng bỗng dưng đến đây thì chắc chẳng phải tốt lành gì.



Ba thằng đang suy nghĩ thì bỗng đâu một lá bùa đen cháy bùng ngay trước mặt tôi, khói bay mù mịt, rồi một bóng người chặn ngang đường. Chính là ông già tôi mới gặp, ông già tháo cái mũ nan ra, thản nhiên ngồi bệt xuống giữa đường, lấy tay xỏ lại chỗ vành mũ. Tôi cúi xuống hỏi:



- Cụ ơi! Sao cụ lại ngồi giữa đường thế này! Xe cộ giờ nó đi ẩu lắm, cụ để con đưa cụ lên trên ghế đá vỉa hè ngồi cho an toàn.



Nói đoạn tôi xốc ông cụ lên, đưa vào ngồi trên ghế đá, hỏi han nhà cửa, con cháu đâu mà để cụ đi thế này thì ông già chỉ cười cười mà không đáp. Tôi chào ông già rồi đi, lúc vừa quay lưng đi thì ông già nói vu vơ:



- Cũng chẳng đến nỗi phải yểu mệnh!



Nghe ông già nói khó hiểu, tôi mới quay phắt người lại, ông già đã chống gậy đi lọc cọc được một quãng rồi. Thôi ! Nếu ông ý đã không muốn nói thêm thì có hỏi cũng vô ích. Tôi cùng hai thằng bạn đi về mà lòng vẫn ngổn ngang trăm mối. Ba thằng vừa đi vừa nói chuyện, nhưng bỗng thằng D đứng khựng lại, run run nói:



- Có thằng nào nhận ra là mình đi lạc vào tận ruộng ngô cũ không?



Nghe nó nói tôi mới sức nhớ ra, thằng Việt thì vẫn điềm nhiên, nó bảo hai thằng:



- Mình lạc được hơn mười phút rồi! Tao biết nhưng cố đi vào đây xem thế nào. Người bày trò này chẳng phải giỏi giang gì, còn không bằng con bé Ngọc Anh.



Bỗng nhiên có tiếng nói vọng từ trên cao xuống, cả ba quaat ngoắt lại, hướng về phía đó. Trên cành cây là một người nam đang ngồi vắt vẻo, mặt khinh khỉnh nhìn chúng tôi. Định thần lại, nhìn rõ vết sẹo đuôi mày, điệu cười tự kiêu, tôi kinh ngạc nhận ra kẻ ngồi trên cây là thằng Kiến, đệ tử của lão thầy năm xưa muốn lấy mạng tôi. Tôi hỏi :



- Anh đến đây làm gì?



Thằng Kiến cười hô hố, gằn giọng:



- Bất lịch sự quá! Gặp lại người quen mà chẳng có tý hiếu khách gì cả. Tao đến đây chơi đấy, có việc gì không?



Việt nói vọng lên cây:



- Anh đến chơi thì cứ việc. Chúng tôi còn bận không tiếp chuyện được nhiều. Hơn nữa nói chuyện với anh cũng chẳng có tác dụng gì lắm.



Thằng Kiến nhìn hằm hằm vào ba thằng bọn tôi, nghiến răng kèn kẹt, chợt nó thấy thằng D đang đập đập cái cung sắt lên vai thì dịu lại, cười mà mắt long sòng sọc, nói nhát gừng:



- Chào! Bọn bay nhớ đó!



Xong nó huýt sáo một tiếng, bỗng đâu trong đám ngô hoang có thấp thoáng mấy bóng cờ và một cái kiệu con, thằng Kiến trèo lên kiệu, ngất ngưởng đi khuất dần vào núi. Chỉ mới một ngày mà xảy ra bao chuyện, từ con lươn, cái oan thai nhà cậu B đến ông già bí ẩn và thằng Kiến. Mệt mỏi ra rời vì cả ngày truy đuổi, chạy loăng quăng khắp chốn cùng nơi, ba thằng bọn tôi lững thững trở về nhà. Bữa cơm tối hôm đó, ba thằng lầm lầm lì lì, thằng nào cũng căng óc ra suy nghĩ về những sự kiện xảy ra trong ngày hôm nay, cố kết nối chúng bằng một sợi dây hợp lý nhất. Vợ tôi thấy tôi đột nhiên khác mọi ngày thì lo lắm, lúc lên phòng ngủ, nàng tỉ tê hỏi tôi sao lại vậy. Tôi thở dài sườn sượt, kể lại mọi chuyện, thổ lộ cái khó nghĩ của tôi. Nàng nghe xong, im im không nói gì hồi lâu, bỗng dưng cất tiếng:



- Anh đừng sợ! Em ở ngay sau lưng mình này.



Nói xong thì lại dụi đầu vào ngực tôi, ôm cứng tôi mà ngủ. Tôi mỉm cười, hạnh phúc sao khi giữa những phút giây hiểm nguy lại có được sự bình yên tĩnh lặng thế này, từ từ nhắm mắt chìm vào giấc bông.



Chừng 4-5 h sáng gì đó, bỗng đâu có tiếng rầm rầm, tiếng đổ uỳnh uỳnh rung cả đất. Tôi mở bừng mắt, hướng tai nghe và quan sát xung quanh, xác định hướng phát ra tiếng động kì lạ là ở bãi tha ma làng. Nhưng cái khiến tôi sợ hơn nữa là đột nhiên không thấy vợ mình bên cạnh, tôi choàng dậy nhìn quanh phòng, phát hiện ra vợ tôi đang đứng úp mặt vào góc tường. Nghi có chuyện chẳng lành, tôi kinh hoàng lao ra định ôm vợ tôi kéo lại. Rồi khi bàn tay chỉ còn cách bờ vai nàng gang tấc, thốt nhiên đầu gối tôi đau dữ dội, sau đó là một đòn đánh thẳng vào sau tai, tôi từ từ đổ xuống, mắt cố nhìn về phía vợ một cách tuyệt vọng rồi từ từ lịm đi.
• Chap 15: Lộn xộn (P.2)



Tôi nằm mê man không rõ là bao lâu, chợt nghe thấy một giọng êm êm lo lắng gọi mình:



- Mình ơi! Anh sao thế này! Tỉnh lại đi mình ơi!



Tôi gắng gượng mở mắt ra, lờ mờ thấy xung quanh mình là vợ tôi, vợ chồng Ngọc Anh, ông cháu thằng Việt, tất cả chăm chú dõi theo từng cử chỉ của tôi. Tôi chống tay ngồi dậy, sờ tay thử ra sau tai thì lạ thay, không hề thấy đau đớn, nhức buốt gì cả, chẳng giống bị đánh mạnh vào đó tý nào. Tôi hỏi thằng D:



- Tao ngất đi bao lâu rồi vậy mày?



Thằng D đưa tay lên xem đồng hồ rồi trả lời :



- Chắc cũng khoảng gần năm tiếng rồi, bây giờ là chín giờ sáng!



Chợt nhớ ra cảnh trước lúc ngất , tôi thảng thốt hỏi vợ tôi :



- Sáng sớm nay em làm gì mà tự dưng lại đứng úp mặt vào góc tường thế? Anh sợ quá nên chạy vào, chưa kịp gọi thì bị ngất.



Cả năm người nhìn tôi trân trân, lúc sau, vợ tôi e dè nói:



- Sáng nay em có đứng úp mặt gì đâu. Lúc 4h em ra khỏi phòng để xem lại chăn nệm cho hai đứa bé con, nghe thấy tiếng động lạ ngoài nghĩa trang, tiếp theo là tiếng anh kêu nên em chạy vội về thì đã thấy anh nằm ngất đó.



Quái lạ, vậy cái thứ đứng góc nhà đó là ai ? Nghĩ lắm lại thêm mệt óc.Tôi chợt nhớ âm thanh hồi sáng, quay sang hỏi thằng Việt:



- Thế sáng nay ngoài bãi tha ma có cái gì mà uỳnh uỳnh thế?



Thằng Việt bảo:



- Chiều mày khỏe hẳn thì tao dẫn mày ra xem, giờ ngồi yên tao xem lại mạch với đầu mày có bị gì không.



Rồi nó kéo tay tôi, mắt lim dim nghe mạch, xong lại xem sau tai tôi có vết bầm hay tụ máu không, lại cầm đèn rọi qua rọi lại bắt tôi nhìn theo ánh đèn, rồi bắt tôi cười, nhăn mặt, nói, hát, kể chuyện cũ. Xong tất cả, nó thở phào nhẹ nhõm, nói:



- Không sao cả. Bị đánh vào huyệt sau tai nên ngất đi, nhưng kì lạ là sao bị đánh đến mức ngất mà tỉnh dậy không đau buốt hay tụ máu.



*********************************



Đến chiều, tôi theo thằng Việt ra bãi tha ma xem. Tôi kinh hãi nhìn trân trân vào bãi, đớ người gần phút. Quang cảnh tại đây giờ khủng khiếp vô cùng, không biết kẻ nào đã quật liền hai chục ngôi mộ vô chủ ngoài rìa lên, quan tài bị bật nắp, hài cốt bên trong cũng mất, khắp bãi tha ma là người lo dọn dẹp chỗ mộ bị quật, và nhiều hơn là người đến sửa sang lại mộ nhà mình thành một pháo đài vững chắc, có nhà còn chăng cả dây thép gai với lưới B40 quanh mộ các cụ. Phía xa xa, một toán người đang dựng lán ngủ đêm, chắc định cắt cử mấy người tối nay ngủ lại đây canh bãi tha ma với hai ông quản trang. Trong miếu Thổ thần là một đoàn sư vãi đang ngồi tụng kinh siêu độ cho vong linh những người xấu số chết không yên, giữa áng chiều, tiếng tụng kinh ê a văng vẳng lại khiến cảnh vật thêm não nề, u ám. Tôi ngồi lên xe thằng Việt chở về, tôi hỏi:



- Mày nghĩ sao về việc này. Sao bỗng dưng lại lôi hài cốt người ta lên làm gì? Thất đức thế thì con cháu há mồm cả.



Thằng Việt vừa chạy xe vừa kể:



- Hồi tao học trên Tây Tạng, có nghe một ông bạn của thầy tao kể là có tồn tại một thuật là dẫn ma sống, cũng từa tựa như phép dẫn thi của Mao Sơn Tông. Muốn luyện thuật này phải quật mồ lôi hài cốt người ta lên, mà hài cốt vô chủ thì càng tối vì sẽ không có tổ tiên hay thần hộ mệnh canh giữ. Đem bộ hài cốt đó về, róc hết thịt da ra rồi lấy xương cốt ngâm vào hũ sành đựng thuốc bùa, đợi một đêm phơi trăng non rồi đem xương đó ra, ráp lại thành bộ hoàn chỉnh. Bện chỉ vàng kim tuyến nối làm gân, đắp đất sét nhào tro bùa làm da thịt, có cơ thể hoàn chỉnh rồi thì nung người đất đó trong lửa đốt bằng xác thú, rưới máu tươi lên người đất nung để làm nguội. Xong xuôi tất cả thì cái người đất nung đó sẽ thành nô lệ phục dịch cho mình, tuy thân xác đất nhưng lạ cử động linh hoạt khác thường, lại biết ẩn biết hiện như ma. Có kẻ đem người đất nung gài vào nhà nào mình ghét, ngày đêm phá rối trả thù mà nhà đó không ai thấy gì. Nhưng thuật này cực tổn âm đức, vì người đã chết mà bị lôi lên mặt đất, xác đã chôn yên mà bị quấy rối, do đó sẽ sinh ra oán khí tích tụ lại, báo thù kẻ ác đó. ...
• Trang: <<1...13141516>>
 
XÂY DỰNG MỘT WAPSITE GIẢI TRÍ MIỄN PHÍ CHO DI ĐỘNG
VeChai321.Xtgem.Com

1/8/3808