» Thể loại: Truyện Ma - Kinh Dị» Đăng lúc: 17/02/16 14:39:29
» Post by: Admin» Lượt xem: 5494 Views
“Có sao không anh Tư ?”
Tư Huyền trên mặt sợ hãi thấy rõ, vừa xoa xoa cổ, ông vừa thều thào nói chẳng thành câu:
“Mẹ nó.. chạy… lẹ… nó quay lại… bây giờ”
Nói xong là ổng lại ho sặc sụa.
Tôi bảo:
“Mẹ bà, ông đứng nổi ko ?
Tư Huyền lại thều thào nói:
“Ờ ờ… được”
Nói xong ổng ráng đứng lên, phải khụy xuống một hai lần mới đứng nổi lên hẳn
Trung tài nói chen vào:
“Thôi, đi lẹ , thằng Bảy giờ chẳng biết sống chết kiểu gì, dám cá là nó cũng bị cái lưỡi quấn…”
Đang nói đoạn, Trung tài hét lên:
“Đứng dậy lẹ”
Nghe Trung tài hét lớn, Tư Huyền cùng tôi lập tức đứng dậy liền, nhìn về phía sau… Lại thấy cái gương mặt người trắng bệt, nhưng lần thì thì cái miệng đầy máu tươi. Cái gương mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì, cứ chằm chằm nhìn ba thằng.
Trung tài cực lẹ, cầm cây rựa phóng thẳng tới cái gương mặt đó.
Trong chớp mắt, nó lại lui vào trong bóng tối, chẳng thấy tăm hơi, chỉ còn nghe tiếng kim loại rơi xuống đất khô khốc. Tôi nói:
“Cái thứ quái quỷ gì vậy?”
Trung tài bảo:
“Dám là Thiên Linh Cái lắm”
Tôi chẳng rành mấy vụ này, nên cũng không nói gì. Trung tài từ từ tiến lại nhặt cái rựa rồi cả ba lại lần mò đi tiếp, lúc này thì nghe có tiếng ho the thé. Tôi vội mừng, biết đâu là thằng Bảy. Cả đám đi về hướng phát ra âm thanh, đi một lúc mới thấy có bóng người nằm vật vã trên đất. Tôi vội chạy lại gần, đúng là thằng Bảy.
Nhưng sao mặt nó tím tái, một bên vai máu chảy loan lỗ, mép miệng thì cứ ọc ọc ra một đống thứ chất màu đen tanh tưởi. Gần nó có mấy cái hũ vỡ, bên trong lúc nhúc những con sâu trùng màu đỏ, mấy con sâu trùng này bám đầy trên người thằng Bảy hút máu. Tôi vội đưa tay phủi bay đống sâu trùng kì quái đó xuống đất rồi đạp bẹp, tôi lây lây thằng Bảy:
“Bảy ơi, mày sao vậy em ?”
Thằng Bảy há họng, chẳng nói được tiếng nào. Tư Huyền và Trung tài, hai người trên gương mặt đều tỏ sự khiếp đảm.
Toàn thân thằng Bảy lạnh buốt. Hai con mắt nó trợn ngược, nó ráng ú ớ nói cái gì đó. Tôi bảo:
“Mày ráng lên em, mẹ nó, mày ráng lên”
Tôi vội ôm thằng Bảy ngồi dậy, chợt nó vỗ vai tôi một cái rồi ráng đưa cái tay như muốn cứng đờ chỉ lên phía trên.
Tôi liền ngửa đầu lên, lập tức thấy bên trên. Nhờ có ánh đuốc, tôi thấy trần hang cũng chỉ có bốn năm mét, phía trên tôi là một người con gái khỏa thân. Bụng bị xé toạc bởi vô số những cái dây leo. Toàn thân cô gái đó dính chặc vào vách đá, nhìn kỹ mới thấy có vô số những cái rễ cây mọc dưới lớp da. Từ trong bụng tủa ra hai sợi dây leo lớn, độ cỡ bằng một cái đầu người.
Tôi kinh dị nhìn cái thứ đó… Bất chợt, hai sợi dây leo lớn động đậy. Tôi biết là sắp có chuyện chẳng lành, vội ôm thằng Bảy, lúc này nhìn lại thì thấy nó đã tắt thở. Tư Huyền và Trung tài cũng như tôi, biết rằng không sớm thoát khỏi chổ này càng mau thì rất có thể sẽ chẳng còn mạng đâu nữa. Tôi thấy thằng Bảy đã chết, lòng đau như cắt, mất đi một thằng anh em, tôi chịu không nỗi.
Nhưng cũng ráng nín nhịn, ôm xác thằng Bảy rồi ráng chạy ra chổ đó.
Nào ngờ tôi vừa cõng cái xác thằng Bảy lên, thì bỗng từ hai bên tả hữu, xuất hiện hai gương mặt trắng bệt, cả hai đều miệng dính đầy máu tươi.
Tôi nhìn sang Tư Huyền và Trung tài, mặt ông nào cũng xanh dờn, không còn giọt máu.
Hai cái gương mặt lúc này tiến đến gần. Lúc này tôi mới thấy, thì ra đó không phải là người, mà là một thứ quái dị.
Đó là hai cái xác con nít, bị sợi dây leo đâm vào từ lỗ hậu môn. Tôi lúc này mới kinh hồn, hiểu ra rằng, ông thầy bùa luyện Thiên Linh Cái này độc ác vô cùng. Đây chính là thứ bùa Thiên Linh Cái, kết hợp với Khiển Thây Ngải.
Tương truyền có giống ngãi rất tà, gọi là Khiển Thây Ngải, luyện loại ngải này có thể dùng để điều khiển xác chết, sai khiến cái xác đi làm việc như người hầu cho người luyện ngải. Nếu người luyện ngải mà không cao thâm thì thể nào cũng bị ngải làm chon điên điên khùng khùng. Và phần giống ngải này rất tà rất ác, nên chẳng ai luyện nó, ngải sư thấy giống này cũng đem thiêu hủy chứ không để cho nó sống. Nào ngờ đâu, ở đây chúng tôi lại gặp phải thứ ma dị nhất trần đời này.
Thiên Linh Cái là cần linh hồn của hai cái bào thai, một nam một nữ… Nếu là song sinh thì càng tốt, và ông thầy bùa ở trong động này đã luyện Thiên Linh Cái từ một cặp song sinh. Chắc có lẽ chưa thõa mãng, lão già ấy đã ướp cái xác của người mẹ vào Khiển Thây Ngải, để rồi luyện ra cái thứ quái dị hổn tạp của “Bùa Ngải” này…
Tôi nghĩ mà lạnh người, không ngờ trên đời lại có kẻ độc ác đến như thế.
Nhưng chuyện gấp lắm rồi, cũng không thể nào mà ngồi cảm thán được, tôi tức tốc cầm cây rựa. Trên lưng cõng xác thằng Bảy, định lao ra chém giết mở đường thoát thân.
Tư Huyền tay cầm cây rựa cũng run run, Trung tài thì thấy có là tâm trạng hiện tại đang tốt nhất trong ba người.
Cả ba nhìn nhau, Tư Huyền nói:
“Chạy”
Lập tức cả ba lao mình chạy thật nhanh, liền thấy hai cái mặt của hai sợi dây leo há họng, bắn ra cái lưỡi dài lằng ngoằng định cuốn lấy chúng tôi.
Tôi vừa thấy cái lưỡi đến trước mặt, nghiêng người né qua. Nhưng do cõng xác thằng Bảy, động tác bị chậm lại, lặp tức bị cái lưỡi quấn một vòng vào eo giựt đi.
Lúc này Tư Huyền một tay cầm đuốc, một tay cầm rựa chạy lên, chém một nhát thật mạnh cắt đứt cái lưỡi. Từ trong cái lưỡi phụt ra một thứ nước màu xanh lá. Tôi chẳng quan tâm, lại chạy tiếp. Trung tài cũng vừa bị một cái lưỡi của cái đầu kia quấn vào tay, nhưng thằng chả mau lẹ lắm, cũng chặc đứt một cái lưỡi.
Mỗi lần như vậy là lại nghe tiếng ré lên rợn người. Tôi lúc này chẳng biết lấy sức lực từ đâu mà chạy không biết mệt, Ba đứa ráng chạy thật nhanh, chạy dọc vách hang một lúc thì chợt nghe có tiếng nước chảy. Trung tài cười lớn:
“Mẹ nó, thoát rồi, thoát rồi”
Nhưng chuyện đâu có đơn giản như người ta nghĩ. Cái thứ Khiển Thây Ngãi kia chắc chắn là rất lâu rồi không được cho ăn, bây giờ nó thấy người sống thì dễ gì bỏ qua. Hai sợi dây leo mặt người kia đang vương đến gần sát đám của tụi tôi lắm rồi. Cái thứ này dao chém nó cũng chẳng nhầm nhò gì, chỉ có may ra đốt trụi nó đi thì mới được. Nhưng bây giờ có cái gì đâu để mà đốt, chỉ còn có hai cây đuốc gần cháy hết, đành biết cắm đầu mà chạy thật nhanh thôi.
Càng chạy thì càng nghe tiếng nước chảy róc rách rõ hơn. Tôi tự dưng lại có thêm nghị lực, phóng thật mau, nhưng nào ngờ đang chạy thì bị vấp phải hòn đá. Trên người mang xác thằng Bảy vừa nặng, lại mất thăng bằng, tôi bổ nhào ra đất, lăn vòng ba bốn cái.
Tư Huyền và Trung tài đồng loạt nói:
“Chết mẹ rồi”
Mở mắt ra thì thấy hai gương mặt trắng bệt đã đưa đến cách mặt tôi không đầy hai gang tay.
Tôi chẳng có vũ khí trong tay, Tư huyền và Trung tài cách đó cũng hai mét, không thể đến cứu kịp. Tôi chợt nhớ tới cái nanh hổ, vội móc nó ra, đâm thẳng vào cái dây leo mặt người đó. Đâm liền hai phát. Tiếng ré lên nghe chói cả tai. Sợi dây leo liền thu lại.
• Chap 23:
Thấy sợi dây leo thu về rồi, tôi lập tức trở mình. Trung tài và Tư Huyền cũng ngay lập tức chạy xồ đến bảo vệ.
Tôi vác thằng Bảy lên vai rồi chạy về hướng nghe tiếng nước chảy. Tư Huyền chạy đằng trước, Trung tài chạy phía sau. Hai người vừa chạy vừa coi chừng.
Ba chúng tôi chạy một đoạn thì đến rất gần tiếng nước chảy. Chưa kịp mừng thì cái dây leo đầu người kia lại trờ tới trước mặt. Lần này nó nhắm vào Tư huyền đang đi phía trước.
Thằng cha này đúng là dân giang hồ không biết sợ trời sợ đất, ổng như nổi khùng, cầm cây rựa, gào lên một tiếng rồi lao tới bổ nửa cái đầu người kia ra, thứ nước màu xanh phụt ra khắp nơi. Tôi mừng thầm, cái đầu bị bổ làm đôi, nhìn rõ còn thấy cả xương sọ người.
Tiếng ré vang lên nghe rợn, nhưng lần này cái thứ đó lại không rút về nữa. Mà nó phóng đến, húc thẳng vào bụng Tư Huyền. Tôi không thể ngờ lão thầy bùa này có thể luyện được đến mức biến Khiển Thây Ngải và Thiên Linh Cái trở thành cái thứ thực thể sống và biết “liều mạng” như thế này.
Chợt lúc này lại nghe có tiếng khóc oán than của phụ nữ.
Không gian lúc này hỗn độn đến kì quái, tiếng khóc ré của con nít, tiếng khóc oán than của phụ nữ. Toàn bộ không khí đặc lại một mùi bi thảm và ghê rợn.
Tư huyền bị húc văng ra đất, lập tức lồm cồm ngồi dậy, ổng cầm cây đuốc, quơ ngang, đập vào cái đầu làm nó vẹo sang một bên. Ánh lửa lắc lư, làm ánh sáng lúc tỏ lúc mờ. Chỉ thấy thằng chả như điên cầm rựa chém liên tục vào cái dây leo.
Trung tài cũng chẳng ngần ngại nữa, cũng lao vào chặt chém. Tiếng ré tiếng khóc hỗn tạp càng lúc càng to, càng lúc càng thê thảm. Tiếng khóc thì tựa như tiếng vợ khóc tang, tiếng con khóc mẹ… vô cùng thảm thương.
Tôi hét lớn:
“Lo chạy đi, chém nó làm cái gì?”
Tôi vừa nói xong, lặp tức nghe “bụp” một tiếng, cái sợi dây leo thứ hai đã đánh hất Trung tài văng ra một góc, nó vừa hất được Trung tài xong, cũng đưa mình định cuốn luôn Tư Huyền.
Nào ngờ Tư Huyền lúc này ổng đã nổi máu, xoay người cầm cây rựa bổ luôn cái đầu cây leo thứ hai.
Lại thêm tiếng ré lớn nữa. Chợt lúc này toàn hang động rung lên như động đất. Trần hang rơi xuống những viên đá lớn làm bụi bay mù mịt.
Khung cảnh bắt đầu tối om, ánh sáng của hai ngọn đuốc lúc này cũng chỉ mờ mờ, cuối cùng cũng chẳng thấy nữa.
Đùng đùng mấy cái, liền mấy hòn đá từ trần hang rơi xuống sát bên tôi. Đất cát bay tứ tung
Tiếng ré tiếng gào khóc cùng tiếng đá rơi hòa trộn thành một thứ tạp âm đến đáng sợ.
Toàn thân tôi run lên bởi trận động đất, tôi vôi vác thằng Bảy lên, lúc này cũng chẳng biết chạy đi đâu nữa. Tôi gào lên:
“Tư ơi”
“Nghĩa, mày đâu?… Nghĩa ơi”
Là tiếng Tư Huyền, nhưng bây giờ âm thanh đó quả thật tôi không biết nó phát ra từ đâu nữa. Bây giờ trong đầu chỉ còn phải nghĩ điều duy nhất là toàn mạng thoát ra khỏi chỗ này. Tôi nghĩ đến phải lập tức tìm lấy con suối ngầm. Tôi vẫn gào lên:
“Tư ơi, anh đâu ?”
Tiếng Tư Huyền gào lên đáp lại, tôi chẳng thể nghe rõ được.
“Nghĩa…. Mày… Á”
Liền sau đó là một sự rung chuyển mạnh, nghe tiếng “Á” của Tư Huyền là tôi biết ổng có chuyện rồi. Nhưng trong lúc hoảng loạn thế này, nhìn bốn bề tứ phía, toàn là tiếng ầm ầm đá rơi, bụi đất bay khắp nơi. Chợt tôi thấy một góc có ánh sáng lóe lên như ánh lửa, tôi vội mừng, cố gắng vác thằng Bảy chạy thật nhanh về hướng ánh lửa.
Chạy một đoạn thì từ bên trên nghe đùng một cái, cảm thấy có một hòn đá lớn vừa rớt ngay trước mặt mình. Tôi run người, nếu mà chạy nhanh hơn chút nữa thì bỏ mạng rồi.
Nhưng tình trạng bây giờ cũng không có thời gian để mà sợ nữa. Chợt lúc này nghe tiếng nước chảy lại rõ hơn, ánh lửa lập lòe kia chắc là của đám Trung Tài và Tư Huyền. Tôi nghĩ bụng chắc hai người đó đã tìm ra lối thoát. Tôi vừa chạy vừa gào:
“Tư Ơi, Trung Ơi…”
Chạy một mình đã mệt, vác thêm cái xác Bảy bại, làm tôi càng chạy chậm hơn. Hai bắp giò lúc này nhức kinh khủng, mồ hôi đổ mặn cả môi.
Tôi gào đến ho mà không có ai đáp lại, chạy thêm một đoạn, nghe tiếng nước chảy lớn, tôi lại có thêm động lực, vừa chạy được vài bước nữa thì bị hụt chân. Rớt thẳng xuống, lòng ngực tôi muốn nhảy ra ngoài. Tôi ráng níu thật chặt thằng Bảy vào người, tôi tự bảo với bản thân vì tôi mà nó xảy ra kết cục bi thảm này. Ban đầu là con Út, bây giờ thì nó cũng đã chết, nên dù tôi có phải nát thây tôi cũng phải giữ thân thể nó an toàn.
Rơi được vài giây thì tôi nghe “Ùm” một cái, toàn thân lạnh buốt, thì ra tôi đã hụt cẳng rơi xuống cái suối ngầm. Tôi hoảng hồn, quờ quạng ráng ngoi lên. Cái suối ngầm này có ánh sáng mờ mờ chứ không tối thui như cái hang khi nãy. Tôi ngoi lên, chợt chửi thành tiếng..
“Bỏ mẹ rồi, thằng Bảy”
Tôi hoảng hồn nhìn xung quanh, lúc này mới thấy, xác thằng Bảy trôi bị mắc vào một tảng đá nhỏ chìa ra ở vách. Dòng nước không mạnh lắm, chảy đều đều, nhưng vì sức cạn, tôi phải ráng hết sức tàn mới có thể bơi ngược dòng cách đó ba mét để gỡ thằng Bảy ra.
Vừa đến, tôi nhanh chống đưa tay xé luôn miếng áo dính vào đá. Chợt cái đầu thằng Bảy đang úp xuống nước bật lên, tôi hoảng hồn, do phản xạ tôi đưa tay đấm thẳng vào mặt nó. Thằng Bảy bật ngửa ra phía sau. Nó ho sặc sụa, tôi thấy vậy mà sợ, nó đã chết rồi mà.
Tôi chợt đề phòng, tự dưng móc cái nanh hổ ra quơ quơ trước mặt nó. Thằng Bảy lúc này đưa tay vuốt mặt, dưới cái ánh sáng xanh xanh mờ mờ, mặt nó xanh dờn, hai con mắt sâu hoắm, gương mặt dường như đã già hơn gần chục tuổi. Nó dụi dụi mắt, rồi lên tiếng:
“Anh Nghĩa”
Tôi trừng mắt nhìn nó, vẫn giữ khư khư cái nanh hổ trước mặt, nhưng nghe nó kêu hai tiếng “anh Nghĩa” cái giọng điệu khù khờ mà đầy tình cảm là không lẩn vô đâu được. Tôi xúc động không chịu được, rụt cái nanh hổ lại. Nhào tới ôm chầm lấy nó. Hai thằng vẫn đang trôi từ từ theo dòng nước. Tôi ôm nó khóc nức nở:
“Anh tưởng mày chết rồi cơ chứ”
Thằng Bảy cũng khóc đầm đìa, nó chẳng nói được gì. Chợt từ xa nghe ầm ầm tiếng thác đổ, tốc độ của dòng nước cũng một ngày một tăng, tôi chợt tỉnh người, hai thằng sắp lao xuống thác rồi.
• Chap 24:
Trong phút chốc, ánh chiều tà đỏ ối làm tôi chói mắt, cái suối ngầm từ từ rộng ra độ hai ba mét. Chẳng bao lâu sau thì tôi và thằng bảy rơi ra khỏi suối.
Vừa bị dòng nước đưa ra ngoài, tôi lao ùm xuống nước. Toàn thân đập vào vài cục đá lớn, đau nhức kinh khủng, uống liền mấy ngụm nước. Rất may là cái suối không cao, lại đổ thẳng từ trên xuống, nếu không thì chắc cũng không toàn mạng.
Tôi cố gắng bơi lên, nhưng toàn thân rã rời, không thể cử động.
Chợt có một thứ gì đó chụp lấy tay tôi, tôi giật mình uống cả đống nước, nhìn lại có ai đó đang kéo mình vào bờ.
Lên được đến bờ mới hoàn hồn nhìn kỹ thì thấy đó là Trung tài, mừng lắm, thằng chả cũng đã thoát ra khỏi cái hang, tôi tự hỏi Tư Huyền đâu rồi.
Lên bờ, tôi nằm vật ra đất, thều thào nói không thành tiếng:
“Cứu… cứu thằng Bảy”
Trung tài quay đầu nhìn về phía sau, rồi nhìn tôi bảo:
“Không sao, nó được Tư Huyền đưa lên rồi”
Nhìn nghiên qua thì tôi mới thấy Tư Huyền đang lõm bõm nắm tay thằng Bảy lôi lên bờ.
Bổng nghe có tiếng Tư Huyền la lên:
“Má nó”
Vừa la một cái là ổng nhảy bật về phía sau. Trung tài nhìn lại xong, cũng sửng người, ổng quay đầu về phía tôi, trừng mắt nói:
“Nó… nó còn sống à ?”
Nguyên là thằng Bảy vừa được lôi lên bờ đã sặc sụa, ho khụ khụ mấy cái. Trung tài và Tư Huyền không biết rằng nó còn sống nên đâm ra bất ngờ.
Tư Huyền ngay sau đó cũng quay lại gào lớn:
“Nó còn sống mày ơi”
Nhìn cái mặt Trung Tài và Tư Huyền căng ra, tôi cười haha thật lớn rồi thở dài một hơi nói:
“Ờ, nó còn sống”
Trung tài như thể không tin, lại nói:
“Là sao? Tưởng nó… bị cắn chết rồi”
Tư Huyền cũng chạy lại, nhìn chằm chằm vào tôi:
“Nó chưa chết, bà mẹ, tao tưởng nó bị cái con quỷ trong kia cắn chết rồi”
Tôi thở dài:
“Em cũng thế, cũng chẳng hiểu sao nó không chết nữa”
Tư Huyền và Trung tài gật đầu, chắc hai ổng cũng biết là tôi bây giờ có muốn hỏi thêm gì thì cũng chẳng đc.
Tôi nằm vật ra đó một lúc lâu lấy lại sức, sau đó Tư Huyền nói:
“Mày khỏe chưa? Đi được không?”
Tôi nói:
“Ờ, đi được”
Tôi hiểu tình cảnh lúc này rất gấp, càng chạy xa khỏi chổ này càng tốt. Bản thân tôi cũng chẳng muốn ở đây, đành ráng sức mà ngồi dậy. Tôi đến chổ thằng Bảy hỏi nó xem nó có thể đi tiếp không, Bảy bại nói:
“Em ổn, còn sức mà, đi thôi, em ớn lắm rồi”
Nghe vậy tôi cũng mừng, nhưng thấy rất bất an, đã qua một ngày rồi, chỉ còn chưa đầy một ngày nữa thì cái thứ xác khí kia sẽ giết thằng Bảy, tôi nghĩ đến mà rầu.
Vẫn còn nhiều câu hỏi tôi muốn hỏi nó, nhưng bây giờ không phải lúc, khi nào ra khỏi chỗ này rồi hãy tính.
Bốn thằng đi tìm đường tắt đi xuống chân núi. Đi gần nữa đêm, trăng treo trên đỉnh đầu mới trở về lại chổ đậu xe dưới chân núi. Thật ra đi xuống chân núi chổ nào chả được, nhưng Tư Huyền nói đi về chổ dừng xe lúc đầu, biết đâu tìm được manh mối gì đó. Tôi cũng chẳng biết ổng nói manh mối cái gì, nhưng nếu đi về chổ đó thì từ đó đi ra đường lộ gần hơn.
Nào ngờ, bốn thằng vừa xuống chân núi, bất ngờ khi thấy hai chiếc xe zeep vẫn còn đó, một chiếc thì bị bật ngang, một chiếc chổng gọng đã cháy đen xì. Gần đó lại có một thây cây lớn đổ nhào chặn cả lối đi.
Tư Huyền lập tức ra hiệu cả đám dừng lại, núp mau vào mấy đám lùm cây gần đó, quan sát động tĩnh. Tư Huyền vốn tính ổng cận thận, tự dưng thấy có biến cố thế này, tất nhiên lại càng đề phòng. Đứng chờ mãi một lúc không thấy gì, bốn thằng mới từ từ đi đến gần.
Nhìn sơ qua thì Trung tài bảo:
“Dấu chân mới, chưa lâu, chỉ độ khoảng khuya qua thôi”
Nhìn cái xác thì tôi bất ngờ, cái xác bị lủng ruột, nội tạng phèo phổi trào ra hết bên ngoài, trong thảm vô cùng, ruồi nhặn bu bám đầy cả. Tôi đến gần nhìn thì mén chút té ngửa, cái xác này chính là cái xác lão già da đen mà chúng tôi gặp lúc ở trước cửa hang. Tôi bắt đầu thấy quái dị, tại sao lão già này lại ở đây. Tôi nhìn xung quanh thấy những lá bùa chú rơi đầy trên đất.
Tư Huyền nói:
“Có chuyện hay rồi”
Tôi quay nhìn thì thấy Trung tài và Tư Huyền ngồi chòm hỏm, nhìn xuống đất xong lại nhìn vào phía bìa rừng dưới chân núi.
Tôi hỏi:
“Có chuyện gì ?”
Tư huyền nói:
“Con Mai đã bị thương, nó chạy về phía bìa rừng bên kia”
Tôi và thằng Bảy chạy lại xem, lúc này mới thấy trên nền cỏ có dấu chân người, xung quanh có những giọt máu đọng lại trên cỏ. Tôi nghĩ bụng, coi như là con Mai bị cọp rượt đến đây, quần nhau với con cọp, nhưng con nhỏ đó súng ống đầy đủ, vả lại con cọp làm sao quật nổi cả hai chiếc xe cơ chứ. Tôi hỏi:
“Vậy hai ông nhìn cảnh này có luận ra được cái gì không ?”
Trung tài nhìn sơ qua rồi bảo:
“Thằng cha già này chắc chắc là một ông thầy bùa, nhìn xung quanh là biết… Ông này còn biết cả thuật Khiển Hổ nữa”
Tư Huyền nhăn tráng :
“Bà mẹ, vậy dám con hổ lúc ban đầu là do thằng cha già này sai đến lắm”
Vừa nói, Trung tài vừa đi đến cái xác lão già, thằng chả dùng tay bơi bơi cái đống ruột gang lòi ra ngoài, lại sờ sờ xung quanh cái xác, cuối cùng vạch áo cái xác ra. Trung tài cười:
“Đây, ba người lại đây”
Tôi, Bảy bại, Tư Huyền liền đến gần, thấy trên ngực lão già có găm ba bốn viên đạn. Tư Huyền lúc này bảo:
“Tao dần hiểu rồi đó, không ngờ con nhỏ đó lại ghê gớm dữ vậy”
Tôi gật đầu, Tư huyền quả thực nói đúng. Nhưng tôi chuyện vẫn còn vô cùng mờ mịt chưa biết sắp xếp thế nào cho đúng, nên tôi cũng chưa vội kết luận thế nào. Bây giờ phải theo dấu con Mai vào rừng tìm nó, lấy lại đồng đen mới là quan trọng.
Trung tài đứng lên nói:
“Đi, con nhỏ đó đi chưa xa được đâu”
Bổng từ đâu vang lên tiếng cọp gầm nghe sởn gai óc.
Cái xe chứa đồ đạc vẫn còn, không bị sao cả. Bốn thằng lấy vũ khí và nước uống, bắt đầu tiến về phía bìa rừng tối om, lần theo dấu chân “cô” Mai.
• Chap 25:
Tiến vào cánh rừng đen đặc, phía trên ánh trăng vàng trãi dàng như tấm lụa trên cánh rừng. Văng vẳng xa xa có tiếng cọp gầm, không khỏi làm cả đám sởn tóc gáy.
Băng rừng đã là một chuyện nguy hiểm, mà đi rừng ban đêm lại càng nguy hiểm. Có những lúc bò cạp, trùng độc bò dưới chân, lại có lúc rắn rết treo trên đầu. Chưa kể những thứ ngải độc mọc hoang. Đường đi hiểm trở, cây đổ chặn đường, sình lày dính chân.
Thế là cả bốn quyết định sẽ nghĩ lại đêm nay ở bìa rừng, vào rừng ban đêm thì chỉ có đâm đầu vào chổ chết. Tư Huyền và tôi đi lụm ít cũi khô, Trung tài và Bảy bại thì lục lại trên xe zeep còn thứ gì ăn được.
Cả bọn đống trại qua đêm, chia ca ra canh chừng.
Rừng đêm, tiếng giun dế rên rĩ nĩ nôi, tiếng chó rừng tru tréo. Lại thêm tiếng chim kêu. Thanh âm vô cùng hổn tạp.
Qua đêm đó, sáng sớm hôm sau cả đám tiến vào rừng.
Đi một lúc, Tư Huyền dừng lại, nằm bẹp xuống đấ. Ổng nhìn chăm chú một hồi rồi mới đứng dậy bảo:
“Quẹo phải”
Cả đám lại đi tiếp.
Có đoạn đi sâu vào trong, địa hình đầm lầy, đi qua được vô cùng khó khăn.
Lâu lâu có tiếng chim cú lợn kêu nghe như ai khóc.
Đi một lúc lâu thì Tư Huyền dừng lại, than:
“Mẹ bà, con nhỏ này đúng là không có tầm thường, đường đi phải ráng lắm mới tìm thấy được chút dấu vết, đến được đây rồi thì không còn gì dấu vết gì nữa”
Cả đám vừa dừng lại chẳng được bao lâu, bổng nghe từ phía bên kia rừng có ánh tiếng sột xoạt. Bốn người lập tức cầm chắc rựa và dao găm ra thủ sẳn, đề cao cảnh giác.
Tôi núp vào một thân canh, đứng cạnh Trung tài, Bảy bại và Tư Huyền đứng phía mé phải.
Một lúc sau tiếng sột soạt đến gần, lúc này có tiếng người nói:
“Dừng, có người”
Tiếng nói rất nhỏ tựa như muỗi kêu, nhưng vì trong không gian im lặng tĩnh mịch, nên tôi nghe được. Nhìn sang phía Trung tài, thấy ổng gương mặt căng thẳng. Tôi châu mày nhìn, Trung tài đưa ngón trỏ lên miệng tỏ ý kêu im lặng.
Sau đó liền nghe có tiếng bước chân nhè nhẹ tiến đến gần.
Tôi lại nhìn về phía Tư Huyền, lúc này mới bất ngờ, thấy ổng biến đi đâu mất rồi, chỉ còn thằng Bảy đứng một mình ngước nhìn lên cây. Tôi cũng nhìn lên, thấy cái bóng đen của Tư Huyền tự lúc nào đã ngồi trên cành cây. Ổng khua tay ra hiệu gì đó, nhưng vì ngược sáng tôi chẳng thấy gì.
Bổng thấy cái bóng Trung tài đứng sát bên lao vọt lên, nắm cổ áo tôi kéo theo. Tôi bất ngờ nhưng không dám lên tiếng. Ngay sau đó liền nghe phập phập hai cái, ngoảnh đầu nhìn thấy hai cái bóng người từ phía trái lù lù xuất hiện. Cái cây ở chổ tôi và Trung tài đứng khi nãy đã thấy có hai vết rựa chặc vào.
Lúc này có tiếng cười cười nói:
“Ra là Năm béo đó à”
Tôi sợ muốn xanh mặt, vừa định cầm rựa đưa lên chém thì bị Trung tài phía sau vịnh vai kéo lại. Quay qua nhìn thằng Bảy, thấy nó tự lúc nào cũng đã chạy đến bên chổ Trung tài.
Bổng có một người lên tiếng:
“Mày là thằng nào?”
Tư Huyền từ trên cây tụt xuống, đến gần nói:
“Người quen đây, Tư Huyền đây chú, làm ăn với nhau mấy chập mà không nhớ à”
Tư Huyền lúc này đến gần, vẻ mặt tươi cười đứng trước hai thằng. Trung tài ổng cứ trầm trầm nhìn chẳng nói gì. Tôi liếc sang Bảy bại, thấy nó cầm cây rựa mà run run.
Định thần nhìn kỹ lại mới thấy.
Một thằng ở trần. Thân thể vạm vỡ to lớn, nó cao đâu cỡ hơn mét tám, trước ngực ba bốn vết xẹo lồi như con rết. Nó xăm trên mình một con hổ lớn bên ba xường bên phải, con hổ sống động như thật, đang thủ mình chuẩn bị vồ mồi, phía trên lại xăm một chữ Vương. Quần dài túi hộp, vắt trên thắt lưng là hai con dao găm quân dụng. Nó cầm một con rựa đen bóng
Còn thằng còn lại, ăn vận đàng hoàn, tướng tá cũng nhỏ hơn thằng kia. Nó đeo ba-lô, một tay cầm rựa.
Hai thằng kia, thằng to con thì đen nhẻm nhưng mắt trắng dã, nhìn gườm gườm, thằng nhỏ hơn thì mặt xám như tro, có 1 vêt sẹo đỏ như con rết chạy dọc bên má, cái xẹo cũng tựa tựa như của Tư Huyền, nhưng nhìn vào thì đáng sơ hơn nhiều.
Thằng to con lên tiếng:
“Ra là Tư Huyền đó à? Mén chút thì có chuyện rồi”
Tư Huyền cười cười chẳng nói gì.
Thằng to con chính là Năm béo, còn thằng kia là em nó, Năm em.
Năm béo nói:
“Ông làm cái gì mà đi ra đây, tưởng ông rút lâu rồi chứ”
Tư Huyền trầm ngâm một lúc, chẳng nói gì, ổng quay sang đám tôi, Trung tài, Bảy bại nhìn rồi bảo:
“Rút gì mà rút, chú đi đâu đây”
Năm béo mặt hầm hầm bảo:
“Đi lấy đồ, còn ông”
Tư Huyền cười cười bảo:
“Mày đến đây vì cái gì, thì tao cũng đến đây vì cái đó”
Năm em lúc này nhảy vào nói:
“Chú Tư vẫn như xưa nhỉ, vậy chú biết đám này đi vì cái gì à?”
Giọng thằng Năm em nghe vô cùng đe dọa. Trung tài nghe xong hừ nhạt một tiếng, lầm bầm nói với tôi:
“Bắt đầu rồi đó”
Tôi chẳng nói gì, vẫn tiếp tục xem Tư Huyền nói chuyện thế nào.
“Ý mày là sao ?”
Năm béo chen vào:
“Cũng chẳng có gì đâu, thằng Năm em nó nói thế thôi. Mà anh tính tiến vào trong đó à?”
Tư Huyền nghe xong, mặt ổng vẫn rất bình tĩnh như chả có gì, ổng bảo:
“Ừ, tụi tao vào trong”
Năm béo nhăn mặt, xoa xoa cằm rồi nói:
“Em nghĩ là anh nên trở ra”
Tư Huyền cứ trầm trầm bảo:
“Ờ, có gì ở trỏng, tao vào xem chút rồi cũng ra thôi”
Năm béo thở dài rồi nói:
“Thằng này chưa biết sợ là thế nào, thế nhưng đêm qua, đi tút sâu trong rừng thì tìm được có một cái chùa Miên bỏ hoang…”
Năm béo im lặng một chút, nhìn sang Năm em, rồi nói tiếp:
“Đám này đi bốn thằng, có hai thằng lính của tôi đi theo nữa, đi đến cái chùa Miên, đóng trại ngoài cửa rồi tính sáng sớm mai mới vào xem. Tôi cho hai thằng đệ đi tìm củi lửa, tụi nó đi hoài không thấy về. Tôi với thằng Năm em đi lòng vòng tìm, thì té ngửa ra thấy một thằng bị treo cổ trên cành cây, đi thêm chút nữa lại thấy thằng kia cũng tòn ten y chang. Lúc quay về lại chổ đống trại, cái balo của tôi để đó cũng mất luôn. Ông nhìn thấy hai thằng là hiểu rồi chứ gì, có thằng Năm em tự nhiên nó hứng mang balo theo, chứ không thôi chắc cũng chẳng còn đâu.”
Tư Huyền lúc này trên gương mặt đăm chiêu suy nghĩ, Trung tài thì cười cười, nói:
“Thấy nghe có mùi rồi đó”
Tư Huyền châu mày nhìn Trung tài, ổng lại quay qua nói:
“Rồi giờ tụi bây đi ra đó hả?”
Năm béo gật đầu, hồi lâu nói:
“Nếu đám ông vào trong đó, thì cho tụi này theo với”
Tư Huyền chặn ngang, cười rất tự nhiên, giọng ôn hòa nói:
“Mày rành cái luật nó như thế nào quá mà”
Năm béo thở dài:
“Biết, thì tôi có bảo ông cái gì đâu, đám này đi theo coi như phụ ông một phần”
Trung tài tiến để chổ Tư Huyền nói nhỏ gì đó, một lát sau Tư Huyền gật đầu, thở dài bảo:
“Ờ, cũng được, đi thì đi”
Năm béo, cười lớn bảo:
“Tốt quá rồi”
Thế là cả đám lại nhập vào hai thằng Năm Béo, Năm em. Chẳng biết là tốt hay xấu.
Tôi thấy Trung tài từ khi gặp bọn này, có cái gì đó rất lạ. Tôi chẳng biết Trung tài nói cái gì với Tư Huyền mà thuyết phục ổng cho bọn Năm béo đi theo, nhưng từ lúc này, tôi lại có một cảm giác bất an vô cùng.
• Chap 26:
Năm béo dẫn cả đám, tiến sâu vào trong rừng. Có đoạn dây leo gai góc bò lằng ngoằng dưới chân. Đi rừng quả thật không phải là chuyện đơn giản, có đoạn bảo phải chạy thật nhanh là chạy thật nhanh, đoạn nào cần phải đi chậm là phải đi chậm, bước nhanh một cái là sụt chân. Trong rừng cây cối đổ ngang đổ dọc, những khúc cây mục chắn lối đi, bước mạnh một cái là trật chân như chơi.
Nắng xuyên qua táng rừng, dệt thành dưới chân chúng tôi như một tấm lưới vàng. Chim kêu, vượng hú, lại thêm tiếng côn trùng rả rít. Lâu lâu còn nghe cả tiếng rắn khè khè trên đầu....