» Thể loại: Truyện Ma - Kinh Dị» Đăng lúc: 17/02/16 14:39:29
» Post by: Admin» Lượt xem: 5489 Views
Bốn người, Trung Tài, Tư Huyền, Bảy Bại và tôi đều bất động không lên tiếng, chưa biết cách xử lý thế nào. Tôi nhìn sang Năm em, thấy hắn hạ người, đưa tay rút cây dao bầu máng trên lưng quần.
Tình thế xảy ra cực nhanh, Năm em vừa rút cây dao bầu ra một cái, tiện thế chém thẳng vào Năm béo. Tôi ngồi nhìn mà không thở nỗi, con dao bầu gần như chém chết vào Năm Béo, ấy vậy mà thoắt cái, cái thân hình to khổng lồ của hắn cuối xuống, lăn một cái sang một bên.
Ánh lửa của pháo sáng cũng tắt ngấm, chỉ nghe bên tai tiếng chém gió vút vút. Rồi im lặng tĩnh mịch.
Xẹt thêm một cái, một ngọn pháo sáng lại được đốt lên… Lúc này chẳng còn thấy bóng dáng của Năm em đâu… Năm người còn lại, ai cũng nhễ nhại mồ hôi, chuyện tới đây đã càng lúc càng quái dị. Chẳng biết còn mạng để có thể tiếp tục hay không.
• Chap 30:
Năm người đều là những tay vào sống ra chết, dân buôn lậu, dân mã, ma cỏ đối với họ mà nói có lẽ gặp thường xuyên. Nhưng tình thế lúc này nhìn ai cũng mặt mày tái nhợt, đứng bất thần không dám cử động. Ngọn pháo sáng trên tay Năm béo cuối cùng tắt tịm, tiếng xè xè cháy cuối cùng cũng dứt, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch lấn át cả tiếng nước chảy vào hào.
Tư Huyền nói :
“thằng mập, trong balo mày còn thứ gì để chiếu sáng không ?”
Năm béo trả lời:
“Trong balo còn lại cỡ bốn cây pháo sáng, hai con dao, một ít đồ hộp, một cái xẻng và búa, một số đồ đánh lửa, nhưng không có gì để đốt”
Tư Huyền thở dài một tiếng rồi im lặng, không nói gì.
Trong động tối om, đưa bàn tay trước mặt cũng không thấy được. Tình thế dường như là đường cùng, tôi càng không biết cái thứ không đầu nhớt nhợt kia là gì, và nó sẽ trở lại hay không nữa.
Tôi chợt nhớ lại hồi năm 68, chiến dịch mùa khô, thay người chết chất thành đống. Rồi sau đó là năm 72 ở sông Thạch Hãn, khi quân Bắc Việt đánh vào, vì thiếu quân nên tôi cũng bị lôi đi, chứng kiến cảnh tượng xác người chết tắc dòng, đến giờ tôi vẫn còn bị ám ảnh. Sáu tháng quân trường chẳng giúp ít được gì, nhưng có lẽ nhờ một phần may mắn mà tôi mới còn sống đến bây giờ. Sau về lại Lâm Đồng, làm lính chạy vặt ở đó, đến một hôm nghe động có quân Bắc Việt đánh vào, tôi bỏ chạy. Nghe đâu căn cứ đến bảy mươi người đều bị bắn giết sạch sẽ, tôi nghĩ lại bản thân thấy mình hèn nhát quá, nhưng cũng nhờ thế mà tôi còn sống được đến bây giờ.
Giờ lâm vào tình cảnh này, quả thật tôi cũng chẳng dám đi tiếp, dù rằng có thể chẳng sống được bao lâu nữa. Tôi nghĩ vậy rồi thở dài nói với mọi người:
“Có lẽ đường cùng rồi”
Tôi vừa dứt lời, Trung tài đã gầm lên nói:
“Im”
Tôi nghe Trung tài quát một tiếng cũng thấy sợ điếng hồn, không nói tiếp nữa. Một lúc lâu sau, nghe có tiếng rục rịch, là tiếng bước chân của ai đó.
Tư Huyền gằng giọng:
“Đứng im, không thằng nào động đậy hết”
Nhưng dường như tôi cảm nhận ở đây còn có một người khác. Đúng y như rằng, Năm Béo, Trung Tài, Bảy Bại đều trả lời:
“Có ai động đậy gì đâu”
Tư Huyền nói:
“Vậy… tiếng bước chân…”
Ổng chưa kịp nói dứt lời thì từ phía xa xa đã xuất hiện ánh lửa cháy, ánh sáng lập lè dường như rất xa. Cả năm người đều im lặng, Năm béo thều thào bảo:
“Chẳng lẽ có người”
Tư Huyền lúc này hét lớn:
“Cho hỏi là ai vậy ?”
Tiếng hét vang ong ong dội lại… như thể rằng ở người cầm ngọn lửa kia cũng đang hỏi lại chúng tôi vậy.
Ánh lửa lúc gần lúc xa, lúc sáng lúc tối, ma quái khó tả. Lúc này bỗng tôi chợt nhiên nhớ lại lúc gặp cái Thiên Linh Cái cùng Khiển Thây Ngãi, cái lúc trần hang gần sập xuống, cũng có một ngọn lửa lập lè như thế này chỉ đường cho tôi thoát ra khỏi đó. Tôi bất giác cảm thấy chút gì an tâm rồi nói:
“Đi theo ngọn lửa đi”
Tôi nói dứt lời, liền cà nhắc mò mẫn đi tới ngọn lửa kia. Bốn người còn lại chẳng nói chẳng rằng, cũng đồng loạt đi theo sau. Bảy bại đi gần tôi nhất, nó đưa tay đỡ tôi.
“Để em dìu”
Chúng tôi đi theo ngọn lửa một hồi lâu, đi thông qua một lối rất nhỏ, lúc này ánh lửa chợt tắt ngấm. Tôi cảm thấy bối rối một lúc, Năm béo nói:
“Sao vậy ?”
Trung tài đứng sau trả lời
“Ra tới nơi đặt quách rồi”
Tư Huyền đằng giọng bảo :
“Sao mày biết?”
Trung tài giải thích:
“Vừa rồi lối vào Phật mộ là minh điện, đi qua cái hầm vừa rồi là sinh đạo. Đi qua sinh đạo chính là nơi đặt quách. Theo tôi biết thì trước đây có một thằng mã từng gặp Phật Mộ thế này, nó nói minh điện có ba lối, một lối sinh đạo, hai lối tử đạo. Nếu chúng ta đi vào tử đạo thì nãy giờ chắc đã nát thay rồi”
Tư Huyền bảo:
“Vậy thằng bạn mày đi vào sinh đạo rồi thoát ra được à ?”
Trung tài đáp bằng cái giọng ma quái:
“Không, nó đi vào tử đạo, chết không toàn thây”
Năm béo Ớ một tiếng rồi hỏi:
“Vậy sao ông biết nó … ?”
Trung tài trả lời:
“Có nghe tới gọi hồn bao giờ chưa ?”
Trung tài vừa dứt câu, cả đám ngớ người, chẳng thể biết nói gì thêm. Tôi nói :
“Thôi, lo thoát ra khỏi chổ này cái đã”
Tôi cà nhắc đi tiếp, đi được thêm tầm chục bước. Phía trước mở rộng ra, có ánh sáng rọi thẳng xuống nơi đặt một cái quan tài. Vậy là Trung tài nói đúng, đến nên đặt quan quách rồi, tôi mừng húm nói :
“Tới rồi”
Bảy bại lại đưa tay dìu tôi đi thật nhanh, đây là một cái hầm không lớn hình vuông. Bên trên cao tầm hơn hai ba chục mét có khoét một cái giếng trời, đâm thẳng từ trần hang lên trên, nhưng cây cối dây leo dường như bò kín. Chỉ có chút ánh sáng le lói lọt vào soi xuống quan tài.
Cả năm người đều dường như gục ngã, vừa ra khỏi sinh đạo lập tức ai cũng ngồi bẹp xuống nền đất cát.
Chỉ riêng một mình Trung tài, moi trong balo của Năm béo ra hai cây pháo sáng, ổng quẹt một cái, cả cái hầm sáng rực lên. Lúc này nhìn rõ trên vách hang, viết đầy những chữ Hán Nôm.
Trên nắp quan tài cũng khắc chữ Hán Nôm.
Trung tài đi lanh quanh một lúc rồi cũng lại ngồi nghĩ.
Năm béo lấy một ít đồ ăn ra chia cho mọi người. Tôi nhìn sang Bảy bại, thấy nó không có chuyện gì, cũng ổn. Tôi an tâm một chút rồi lấy thức ăn, ăn lấy ăn để.
Ăn xong cảm thấy tinh thần sảng khoái, như thể vừa chết đi sống lại, tôi mừng rỡ nghĩ bụng sẽ thoát ra được rồi.
Tôi nói :
“Ăn xong rồi, giờ tìm lối ra thôi”
Tôi lúc này nhìn sang Trung tài, ổng là người rành rõi về mồ mã nhất trong đám. Nhưng dường như một làn khói đen xuất hiện trên mặt ổng. Trung tài nhăn tráng nói:
“Cùng đường rồi”
Mọi người động loạt nói :
“Là sao ?”
Giọng nói ai cũng có chút gì lo sợ. Tư Huyền bảo :
“Là sao ? sao mày nói là sẽ có đường ra ?”
Năm béo cũng trợn mắt.
“Ông đùa tôi đấy à ?”
Trung tài bảo:
“Mấy ông bị đuôi hay sao vậy? nhìn xung quanh đi, chổ này có người tới rồi. Nhìn đi, góc hang có mấy ụ đất nhỏ, trên mặt quan tài cũng có đất cát, cái lỗ kia chính là cái chổ tụi nó đào đấy”
Tôi ngẩn người, quả đúng là trên mặt quan tài có một lớp đất cát không dày, và cái lỗ nhỏ kia ban đầu tôi tưởng là giếng trời, nay nhìn kỹ lại thì đúng là nó được người ta đào nham nhở chứ không phải là có ý làm ra.
Năm béo chẳng nói gì, đứng phắc dậy, lấy con dao bầu ra cậy nắm quan tài. Hành động mau lẹ, không ai kịp nói gì.
Trung tài bảo:
“Trong quan tài là phụ nữ”
Năm béo nghe xong, cũng dừng lại, hỏi:
“Sao ông biết ?”
Trung tài nói:
“Má tao trước đây dạy chữ, trên quan tài là chữ “Phong Lan Nữ Ái Chi Mộ””
Trung tài thở dài rồi nói tiếp:
“Trên vách là là câu chuyện của người phụ nữ này”
Tôi tò mò liền nói:
“Ông kể thử xem?”
Tư Huyền dường như chẳng hứng thú gì, ổng bảo :
“Mẹ tụi bây, tìm đường thoát không lo, lo đi nghe chuyện người chết”
Năm béo cười khẩy:
“Kệ mẹ mày, tao phải bật nắp quan tài xem con quỷ này như thế nào mà hành tao bán sống bán chết”
Trung tài gầm lên:
“Câm họng chó mày lại đi”
Năm béo chẳng nói, dùng sức bật nắp quan tài. Cả bốn người, tôi, Tư Huyền, Bảy Bại, Năm béo đều nhìn vào trong, bất ngờ mất gần hai ba giây.
Bên trong quan tài là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, bận một áo cà sa, dung mạo không hề bị thối rữa, xinh đẹp vô cùng, mái tóc cũng mượt mà như người sống.
Năm béo cười nói:
“Đẹp quá, dù sao tao cũng sắp chết, tao phải hưởng thụ một cái đã”
Hắn nói dứt câu, đưa tay lột phăng áo cà sa của cái xác. Chiếc áo cà sa theo thời gian mục nát nhiều, bị Năm béo kéo dứt một cái, cái xác đã trở nên lõa lồ.
Dức thì, Trung tài gầm lớn, lao thẳng tới Năm Béo, đè hắn ra đất, đấm túi bụi. Năm béo bất ngờ không kịp trở tay, bị đè ra đất, nhưng sau vùng dậy, bóp ngay yết hầu Trung Tài, tay kia đấm liêm tục vào bụng.
Sự tình xảy ra quá nhanh, không ai trở tay kịp, Tư Huyền, tôi và Bảy bại đồng loại lao vào can ngăn.
“Đụ má tụi bây, dừng ngay”
Tôi cố chịu đau cái giò, dùng hết sức dứt hai thằng ra. Nhưng nào ngờ lúc Năm béo ngồi dậy, cái thế hắn đang có, quơ ngay con dao bầu, định lao tới chém chết Trung tài. Sức tôi và Bảy bại cản hắn không nổi, Năm béo lao tới chém thẳng và Trung Tài.
Tư Huyền đang khóa tay Trung tài từ phía sau, thấy Năm béo lao đến chém, liền kéo cả hai ra khỏi đường chém. Chém hụt một nhát, Năm béo chưa chịu, hắn cầm con dao bầu chỉ thằng vào Trung tài nói :
“Đụ má, tao đéo chém mày ra bã tao đéo là con người”
Tư Huyền lúc này nổi khùng, lao thẳng thẳng tới Năm béo, tay trần nắm lấy lưỡi con dao bầu. Tay kia đập vào cằm Nắm béo, làm con lợn mập đó lăn đùng ra đất. Tư Huyền thì tay trái máu me nhiễu xuống.
Ổng bảo:
“Mày ngon với ai vậy ?”
Trung tài chẳng nói chẳng rằng, lụm con dao bầu lên, nhìn nhìn con dao một lúc. Trung tài tiến đến cái quan tài, cỡi áo ngoài rồi đắp vào cái xác.
Năm béo lúc này lồm cồm ngồi dậy, mặt hầm hầm nhìn Tư Huyền. Hắn im lặng chẳng nói gì. Nhìn sang Trung tài rồi cười khẩy một cái.
Bảy bại đứng bên cạnh tôi, lầm bầm nói:
“Thằng chó”
Tôi cũng lắc đầu nghĩ bụng :”Đến người chết mà nó cũng không tha”
Lúc này, Trung tài đứng trầm ngâm một lúc nói:
“Cái mộ này là của một ông người xây cho con gái, trên vách hang kể lại rất rõ cuộc đời của người phụ nữ này”
Đại khái câu chuyện rằng: Người xây lăng mộ này họ Trịnh tên Công, là hậu duệ của nhà Trịnh ở miền Bắc vào đây chạy trốn cách đây hơn hai ba trăm năm. Ông vào đây sống như người bình thường, cưới vợ, chỉ có duy một người con gái tên Phong Lan. Gọi là Trịnh Phong Lan. Vợ ông sau khi sinh con thì mất, ông nuôi con một mình. Con ông càng lớn càng giống mẹ, ông một hôm mơ thấy giấc mơ kì lạ, trong giấc mơ đại khái là con ông chính là vợ ông chuyển kiếp. Từ hôm đó, ông sinh lòng tà. Bắt con nhốt trong phòng kính, sau đó quan hệ. Ông lúc nào cũng nói con ông chính là vợ ông. Dần dà con ông không chịu nỗi lkhổ sở lâu, nên lâm bệnh mà chết ở tuổi hai mươi tám.
Sau con chết, ông sống một mình cách li thế sự, đi đến vùng Châu Đốc An Giang này vì nghe rằng ở đây có những đạo sĩ biết phép thuật thần thông. Ông đi đến và bái sư một vị đạo sĩ, ông kể mọi chuyện cho vị đạo sĩ nghe. Vị đạo sĩ muốn ông thoát khỏi tà tâm, liền chỉ giảng ông. Cuối cùng ông nhận ra việc mình sai trái. Khi trở về nhà, tự mình xây dựng một ngôi chùa nhỏ, sau đó bỏ tiền đúc tượng đồng. Rồi cũng một mình ông xây dựng hầm mộ cho con gái. Ông xây trong vòng hai mươi năm.
Lại có một chổ khắc :”Trịnh Công Tội nghiệt trời đất không dung, tự biết đáng tội vạn kiếp bất siêu linh, chỉ mong sau khi khi chết có thể ở cạnh con để hầu hạ”
Tất cả đều được ghi bằng chữ Hán Nôm, khắc chết trên mặt hang, Trung tài nói xong thì thở dài.
Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn. Tư Huyền trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Đọc kỹ xem còn có điều gì chỉ dẫn lối thoát ra khỏi hầm mộ không?”
Trung Tài lắc đầu bảo:
“Lão Trịnh Công xây xong chắc đã chết ngay sau đó, làm gì còn nghĩ tới việc làm lối đi ra”
Tôi lúc này nói:
“Ổng chắc đã nghĩ kỹ lắm, không muốn cho ai chạm vào con gái ông ta, thế nên mới trồng cả Hoa Xác bên ngoài, rồi đào hào, làm ra cả sinh đạo tử đạo?”
Tôi nói dứt thì cũng thở dài, Bảy bại cười khổ nói:
“Em thấy ổng vẫn chưa dứt được đứa con gái đâu”
Nói xong nó cười cười, tôi cũng chẳng hiểu ý nó là sao.
Nhưng đến giờ tôi vẫn không hiểu vì sao cái xác có thể tồn tại lâu đến như vậy mà vẫn còn như vậy, không hề bị hủy hoại. Tôi hỏi Trung tài về việc đó, bản thân ổng cũng không rõ.
Tôi ngửa đầu nhìn cái giếng trời, thấy bên trên cũng đã sụp tối. Không khí lúc này trở lại im lặng tĩnh mịch. Bất ngờ Tư Huyền dứng lên, vớ lấy cái balo của Năm béo. Năm béo bất ngờ cũng đứt phắt dậy, bảo:
“Ông làm gì đấy?”
Tư Huyền đằng đằng sát khí bảo:
“Mày động đậy, tao chém chết mày”
Năm béo bảo:
“Tao sợ mày à ?”
Trung tài lập tức lăm lăm con dao bầu trong tay tiến đến. Trời bổng tối hẳn, bên trong hang trở nên tối đen. Chẳng ai nói gì, mắt vốn đã quen với bóng tối, tôi nhìn thấy dáng ba người bọn họ đúng bất động, không ai lên tiếng. Bất ngờ từ xa vang lên tiếng bò lê trên đất cát sột soạt.
Tôi nhìn lại… từ đường sinh đạo, cái bóng dáng không đầu hai chi lồ lộ đi tiến tới.
Nó phát ra âm thanh như giòi mọt đục khoét, tất thẩy đều lo chuẩn bị đề phòng.
• Chap 31:
Tôi định thần nhìn xung quanh, khi nãy Trung tài lấy 2 cây pháo sáng, ổng đã quẹt 1 cây, còn 1 cây thì khi đánh nhau đã lăn nằm kế bên quan tài. Bảy bại là đứng gần chổ cây pháo sáng nhất, tôi quay sang nó suỵt suỵt mấy cái, rồi bảo:
“Cây pháo”
Tôi vừa nói hướng mắt nhìn về cây pháo sáng nằm dưới đất, Bảy bại hiểu ý. Nó lặp tức khum người từ từ, đưa tay với lấy cây pháo.
Bổng cái thứ “vô thủ nhị chi” kia bò tiến tới chổ thằng Bảy, nó bò nhanh cấp kì. Chưa ai kịp phản ứng thì nó đã vút qua chổ Tư Huyền đứng phía trên. Lúc này nhìn kỹ lại mới thấy toàn thân nó, phía trước là 1 đống hổ lốn thịt thối rữa, dòi mọt bò khắp, hai cánh tay như tay người, dài suốt phía sau là 2 cặp chân người. Lúc này tôi bấc giác ngờ ngợ, cái chân này có 2 cái ống quần lính, nhìn như ống quần của Năm Em. Tôi kinh hãi, không nói nên lời, lại nhìn sang Bảy Bại
Bảy bại cũng lẹ tay, đã chụp được cây pháo sáng. Con vật đó trường bò tới hướng tới thằng Bảy, nó lướt qua Tư Huyền như không hề có ổng tồn tại. Nó bò qua được một tý thì Tư Huyền vùng mình một cái, nhảy lùi lại. Con vật thấy động quay sang Tư Huyền, toàn thân nhầy nhụa của nó linh hoạt cực kỳ. Trung tài đứng đó không xa, lao mình tới bổ vào giữa con vật.
Nhát chém sâu, nhưng dường như chẳng có gì ảnh hưởng đến thứ này.
Trung tài bỗng nhiên bất động, kinh hãi hét lên:
“Chạy, chạy gấp”
Con dao bầu găm vào đống thịt nhầy nhụa của cái thứ đó, dần dần bị hút vào trong. Trung tài nhanh chóng buôn dao, quay người bỏ chạy. Trước giờ tôi chưa từng thấy ổng kinh hãi như vậy. Thế rồi cả đám cũng hoảng hồn tung chạy.
Nhưng chân tôi vẫn còn đau nhức, chạy chẳng thể nhanh. Thấy mờ mờ trước mắt mọi người đã phóng ra tới sinh đạo. Còn tôi thì phải cách năm sáu bước chân nữa. Bảy Bại cũng đã chạy trước, lúc này tôi thấy nó quay nhìn lại. Tôi gầm lên:
“Chạy”
Bảy bại, nó nấn ná lại, nhưng rồi cũng phóng người trở lại cứu tôi. Nhưng nào ngờ, phía dưới chân tôi cảm thấy đau buốt, như có cái gì đó níu lại. Tôi nhìn xuống thì thấy cái đống thịt nhầy nhụa kia đã tóm lấy được chân tôi, làm tôi ngã sấp xuống đất.
Bảy bại lúc này đã níu được hai tay tôi, nó cố dùng sức mà kéo. Tôi bị dưới thì đống thịt, trên thì Bảy bại, hai đằng hai nẽo kéo ra. Xương sống nghe rắc rắc, đau thấu tâm cang. Tôi gào lên một tiếng, cố gắng rút chân ra, nhưng cái thứ đó lực hút cực mạnh, không thể nào rút ra được.
Trước mắt tình thế này, chẳng biết còn mạng ra khỏi quỷ môn hay không, tôi nói:
“Mày đi đi, đi ngay”
Bảy bại nhìn tôi trào nước mắt, nó chẳng nói gì, quay lại phía cửa thì đã chẳng còn ai. Trung Tài, Tư Huyền cũng mất dạng, Năm béo chắc cũng đã bỏ đi rồi. Chỉ còn hai anh em. Lúc này trong lòng cảm tháng mà nghĩ :”Mày đúng là anh em tốt của anh”
Bảy bại gầm lên:
“Cứu”
Cả hai cứ mãi giằng co như thế một lúc, thời gian lúc đó, một giây là như một giờ, đau đớn khôn tả. Bổng tôi thấy có bóng dáng hai người từ cửa hang chạy vào. Hóa ra đó là Trung Tài và Tư Huyền, hai ổng cũng không bỏ rơi bằng hữu.
Trung Tài rút lấy cái đồ đánh lửa, rồi chộp lấy cấy pháo sáng dưới đất khi nãy thằng Bảy bại vì cứu tôi mà bỏ rơi.
Tư Huyền thì lập tức lao đến phụ Bảy Bại kéo tôi ra.
Tình thế nhanh chóng, nói thì dài thật chất chỉ trong vỏn vẹn một cái chớp mắt.
Trung tài cỡi áo, xé áo ra làm hai, quấn vào hai tay. Sau đó thì chạy ra phía sau của cái thứ đang hút lấy tôi, hai tay đâm thẳng vào đống da thịt bầy nhày rồi banh ra, tạo thành một cái lỗ lớn trên người nó. Ổng đốt pháo sáng rồi quăng vào trong cái lỗ thịt đó.
Cuối cùng gào lên một tiếng:
“Nằm xuống”
Ổng chạy vọt lên, trượt người, nắm lấy tay tôi, cùng với Bảy Bại và Trung Tài. Cả ba lập tức nằm thụp xuống.
Bấc giác tôi cảm thấy hai chân nóng rần, bị kéo vào trong đống thịt như muốn lìa cả hai chân ra. Sau đó thì nghe bên tai một tiếng nổ lớn.
Một cơn mưa máu thịt văng tứ bề, khắp cả hang. Lúc này tôi còn nhớ mãi, tiếng nổ vừa xảy ra, một cái sọ người bay thẳng qua mặt tôi. da thịt vẫn lỡ loét, máu me kinh dị.
Một khoảng im lặng kinh hoàng xảy ra, chẳng còn ai động đậy nữa. Tôi nhìn xuống chân mình, thấy đôi giày đã bị cháy chẳng còn gì. Da thịt trên bàn chân cũng bị phỏng hết.
Mãi một lúc sau, thì cảm giác đau mới xuất hiện, tôi chịu không nỗi phải gào lên một tiếng.
Trung Tài chạy đến, vớ cán dao bầu chặn ngang miệng tôi. Tôi cắn vào đó muốn vỡ cả hàm răng.
Tôi nhắm tịt hai mắt, chỉ nghe bên tai Tư Huyền bảo:
“Nó ổn không mạy ?”
Trung Tài nói:
“Chắc không sao, cũng may có đôi giày, không thì coi như hai chân nó hủy từ lâu rồi”
Tôi mở mắt, thều thào nói:
“Chân tôi làm sao ?”
Trung Tài lăn ngửa ra đất, thở dốc bảo:
“Ban đầu, tôi không nhìn rõ nó là cái gì, mãi đến lúc nhìn gần mới biết đó là thứ gọi là Nhục Vật. Thứ này chỉ là một đống thịt thối rữa của sinh vật chết, sinh ra từ nơi rừng thiên nước độc, nơi nào có âm khí dầy đặc thì mới có vật này. Nó chẳng có hình thù gì, hễ gặp vật sống là nó hút lấy. Toàn thân nó là thứ dịch tiêu hóa, bị nó nuốt vào, chỉ cần quá một phút thì xương cốt cũng chẳng còn đâu”
Tôi hỏi:
“Sao ông biết rõ vậy?”
Trung thở thở dài nói:
“Trước đây từng có một chuyến đào mộ, gặp đúng phải thứ này, nhưng to và lớn hơn Nhục Vật ở đây nhiều, tôi đi cùng 2 thằng nữa, một thằng bị nó nuốt chết, một thằng bị nó hút lấy cánh tay, phế luôn tới giờ”
Ổng ngưng một chút rồi nói tiếp:
“Về sau, tôi mới vô tình quen biết được một người bày cho cách giết nó, chỉ cần làm sao cho một mồi lửa vào trong người nó, là lập tức nó phát nổ. Nhưng cách này nguy hiểm vô cùng, vì chỉ cần chạm vào đống thịt thối rữa trên người nó, cũng đủ làm da thịt phát cháy lên rồi”
Nói xong, thấy Trung Tài đưa hai bàn tay lên nhìn.
Tôi thều thào nói:
“Cám ơn mọi người”
Xong rồi hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh khi nào không hay biết.
Chẳng rõ qua bao nhiêu thời gian, tôi thấy trước mắt có người con gái xa xa đi hướng về tôi trong bóng đêm đen kịt. Đến gần thì rõ ra, đó là vợ mình.
Tôi trong lòng bồi hồi, chẳng biết mơ hay tỉnh, tôi im lặng không nói, chỉ thấy vợ mình đến gần, đưa tay vuốt lên mặt, giọng nói đã bao lâu rồi tôi chưa được nghe:
“Anh cực khổ nhiều rồi”
Tôi cười một cái, lập tức không giang tứ bề sáng lóa lên. Khung cảnh biến đổi, trước mắt hiện ra cảnh máu thịt bầy nhầy, tôi chợt nhận ra mình đang đứng giữa cái hầm xác, nơi gặp phải chó lửa. Tim tôi đập thình thịch, mồ hôi nhễ nhại, bất giác nhớ rằng mình chẳng còn có thể sống được bao lâu.
Lúc này vợ tôi lại xuất hiện, cô ấy đứng từ xa xa, ngay cánh cửa dẫn xuống cái ổ của con chó lửa. Tôi vội vàng chạy theo. Hình bóng vợ tôi vẫn mãi cứ xa xa, dẫn tôi đến cái bàn giấy, tôi nhìn xuống thấy tập hồ sơ và một viên đá đen kịt làm chặn giấy.
Tôi cảm thấy kì quái, cầm viên đá lên tay. Rồi mọi thứ lại xoay chuyển, khung cảnh lại tối đen, chẳng còn chút ánh sáng, trên bàn tay đang cảm thấy lạnh buốt thì bổng nóng ấm dần lên. Tôi đưa nhìn lên thì thấy mình đang cầm một chén cháo nóng hổi.
Tôi lợm giọng chực nôn vì đây là chén cháo thịt người mà tôi đã ăn. Lúc này bên tai nghe tiếng vợ tôi nói gì đó không rõ ràng. Sau đó thì tôi hoảng hồn tỉnh mộng, chẳng nhớ được lời cuối vợ mình đã nói gì.
Tôi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên đất lạnh, bầu trời tối om, bên cạnh là thằng Bảy bại đang ngồi ngủ gục, nhìn trước mặt thì Tư Huyền cũng đang nằm ngủ, xa hơn tý là bóng dáng của Trung tài đứng bất động, và bên cạnh đó còn ba người nữa, không rõ mặt mũi vì đội nón bành, gục đầu che cả gương mặt, ai cũng thân thể vạm vỡ.
Tôi ráng chống tay đứng lên, tuy nhiên một luồn đau nhói chạy dọc sống lưng, đau quá rên lên một tiếng:
Mọi người lập tức nhìn về hướng tôi, Bảy bại là thằng đầu tiêng nói:
“Anh Nghĩa”
Tôi nói:
“Đây là đâu thế?”
Cảm giác đau đớn trên lưng vẫn chưa dứt, tôi nói chẳng ra lời. Trung Tài, Tư Huyền cũng quay người đứng lên đi về phía tôi. Ngoài ra còn một trong ba người đội nón kia cũng tiến lại.
Y đến bắt mạch rồi nói:
“Ổn rồi”
Tư Huyền lên tiếng:
“Mày bất tỉnh một ngày rồi đó”
Trung tài cười nói:
“Mạng ông cũng lớn dễ sợ”
Sau đó cái người đến bắt mạch cho tôi nói:
“Cấm không được cữ động, nằm im đó”
Sau đó y đi ra bên cạnh, hai tay lật ngược tôi lại, nằm sấp xuống đất, vén áo tôi lên rồi đưa tay nhấn nhấn vào lưng. Y nhấn vào chổ nào là đau thấu chổ đó. Tôi gào lên:
“Điên à?”
Tôi ráng quay trở người lại thì bị Tư Huyền nhấn đầu xuống, ổng bảo:
“Mày cứ nằm im, đây là ba ông Thầy thuốc có tiếng ở chợ Lớn đó”
Tôi chẳng hiểu gì, rõ ràng là ban đầu còn nhớ mình ở trong Phật Mộ, chẳng có lối ra, sao bây giờ lại ở đây.
Vừa lúc này Trung Tài lên tiếng:
“Ba người này là bạn của A Lý, là người của Tam Hoàng Hội, phân đà chợ Lớn. Ba người này xem quẻ biết bằng hữu bị nạn, nên mới tới đây nhận xác về, cũng đoán biết là đám mình bị nạn nên đến cứu”
Trung Tài nói đến đây, tôi nghĩ trong đầu, lỡ như ba người này cũng biết luôn chuyện Trung Tài ăn thịt của A Lý thì sẽ thế nào ? Tôi cũng không nói gì nhiều.
Một lúc sau cảm giác có châm nhọn đâm vào lưng, tôi nhìn qua thì thấy người này đang châm cứu cho mình. Một lúc sau thì lại mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Quyển 2: Truy Tìm Ký Ức
Quỷ Mộ - Hành Trình Đi Tìm Con, quyển 1 đã kết thúc ở phần 31, vẫn còn rất nhiều bí ẩn chưa giải thích và cái kết cũng quá ngỡ ngàng.
Quỷ Mộ 2 - Truy Tìm Ký Ức sẽ là đáp án cho tất cả.
Thứ đáng sợ nhất trong cõi âm là gì ? là quỷ hay ma ? là ác thần hay quái vật ?
Thật ra, thứ đáng sợ nhất chính là lòng người. Quỷ Ma, ác thần, quái vật, cùng lắm thì khiến chúng ta chết đi rồi thôi, dày vò chúng ta đau đớn một lúc rồi chết. Còn riêng lòng người, tốt thì ta muốn gì cũng có, xấu thì làm ta sống không bằng chết, muốn chết cũng không được.
Lòng người mới là thứ đáng sợ nhất.
Sự kiện sau đây, đã trãi qua hơn hai năm kể từ khi cha tôi, Nghĩa, đi cùng đám người Tư Huyền, Trung Tài, Bảy Bại trở về.
Tôi là con gái ông ấy.
Sau khi cha tôi trở về, ông mất ăn mất ngủ hơn tuần lễ, sau đó thì ông lại cùng chú Bảy, ông Tư Huyền, Trung Tài lên đường đi tiếp. Tôi hai năm trước chỉ là một bé gái mười bốn tuổi, thấy cha lại sắp đi tôi không biết cách thế nào để cản lại.
Nhiều ngày sau đó, cha trở về. Tôi hỏi ông:
"Ba còn có đi nữa không ?"
Ông lúc đó ôm tôi vào lòng rồi hôn trán tôi một cái nói:
"Không, ba không đi nữa"
Từ lúc đó, tôi cùng ông sống trong sự yên bình. Chúng tôi được Tư Huyền che chở, đi tới một vùng khác ở Trà Vinh, sống cuộc sống như người bình thường, chú Bảy tất nhiên cũng đi cùng, riêng ông Trung Tài thì lại ra đi không manh mối.
Cũng thời gian đó, ngày nào tôi cũng thấy ông viết gì đó vào một quyển sổ. Có lần, đêm về tôi tò mò, lén lấy quyển sổ của cha. Tôi tìm đọc trong đó, mở đầu trang tôi thấy nét chữ của ông
"Quỷ Mộ"
Tôi đọc, ban đầu hoảng sợ, dần sau thì tôi mới hiểu ra rằng ông làm tất cả vì tôi.
Cuộc sống của chúng tôi trãi qua một cách yên bình, nhưng chẳng được bao lâu. Một năm sau, cha tôi, Bảy bại và ông Tư bị một đám người truy sát.
Vậy rồi, chúng tôi lại lên đường chạy trốn.
Một năm nữa trôi qua, trong rừng, trong lúc chạy trốn, cha tôi đã bị bắn chết.
ông Tư và chú Bảy, giúp tôi trốn thoát.
Thứ duy nhất tôi còn giữ lại được đến giờ, đó là cuốn sổ của ông và chiếc nanh hổ.
Hai lớn một nhỏ, Tư Huyền, Bảy bại và tôi, lẫn trốn đám người truy sát hơn tháng trời.
Cuối cùng chúng tôi được một người quen của ông Tư, đó là ông Trung Tài cứu giúp.
Ông đem chúng tôi xuống tận Cà Mau để trốn.
Tôi cố hỏi ông Tư và chú Bảy vì sao lại như vậy, nhưng họ không nói, chỉ lắc đầu thở dài.
Trong đêm, tôi không thể ngủ vì mơ lại hình ảnh cha tôi bị bắn chết ngay trước mặt mình. Cứ mỗi đêm mỗi đêm, tôi lại mơ lại hình ảnh đó, lâu lâu hình ảnh của mẹ tôi cũng xuất hiện rất nhiều.
Cha và Mẹ...
Bây giờ tôi chẳng còn ai, và chẳng rõ vì đâu trong tôi lại trào lên một ngọn lửa, tôi muốn tìm hiểu và hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện. Nhưng bắt đầu từ đâu ? tôi không rõ, tôi phải có gì đó, nhưng thứ đó là gì...
Câu chuyện này rồi sẽ tiếp tục đi về đâu?
• Chap 1:
Chiều tà đỏ rực lữa, tôi đứng trước mé rừng U minh, tiếng gió thổi qua cũng đủ làm người ta kinh sợ.
Bảy bại chẳng rõ từ đâu đã đứng sau lưng tôi, chú nói:
"Con không vô nhà ăn cơm đi"
Tôi bần thần nhìn mãi khung cảnh U Minh dưới chiều tà, mây trôi lửng lờ đỏ như máu, tôi đáp:
"Con chưa muốn ăn"
Chú Bảy xoa đầu tôi rồi nói tiếp:
"hôm nay giỗ đầu của cha con, vào thắp ổng nén nhang đi"
Nói đến ngày này, tất nhiên tôi nhớ, vừa nghe xong câu này của chú Bảy, tôi lưng tròng nước mắt quay lại nhìn. Tôi mếu máo nói:
"Vì sao cha con chết"
Lúc này một giọng nói khác, âm trầm và già nua, là ông Tư Huyền từ cái nhà lợp lá đi tới.
"Bị bắn chết"
Bảy bại thở dài, chú ấy ngồi xuống trước mặt tôi nói:
"Sống chết có số"
Tôi đồng thời cũng thấy Trung tài đứng xa xa không nói gì, ông khoanh tay im lặng. Tư Huyền lúc này nói:
"Thiên, cha mày là bị người ta bắn chết"
Tôi càng không kìm được xúc động nói: